***
"Khó coi à? Mày còn khó coi ở chỗ nào?" Tần lão thái gia nghe em trai mình nói mà tức cười.
"Anh cả, anh không biết, hai năm nay em sống rất khó khăn, toàn phải ăn bữa nay lo bữa mai!" Tần Cẩm Phương bắt đầu kể khổ.
"Mày đừng có nói với tao là mày không còn tiền để ăn cơm.
Hơn nữa không tính số tiền trước kia cho mày, riêng lần trước về quê tao và chị dâu đã cho mày một trăm triệu! Lúc đó bọn tao cũng đã nói, đó là lần cuối cùng cho mày tiền! Lúc đó mày cũng đã đồng ý rồi!" Tần lão thái gia tức giận đùng đùng nói.
Một trăm triệu!
Đó là cả một trăm triệu!
Một người bình thường chỉ cần tiêu sài hợp lý là có thể sống thoải mái cả đời rồi!
Tần Cẩm Phương vẻ mặt đau khổ nói: "Anh cả, chuyện này không thể trách em.
Một trăm triệu đó, con trai con dâu em đã cầm đi năm nghìn vạn, em và vợ chỉ còn giữ lại năm nghìn vạn.
Vậy anh nói xem, làm em trai của anh, em dù sao cũng phải có căn nhà tử tế đúng không? Vậy liền dùng hai nghìn vạn mua một căn nhà mặt bằng rộng ở trung tâm thành phố.
Cũng chỉ có hơn hai trăm mét vuông, so với biệt thự trang viên rộng lớn của anh thì nhỏ hơn nhiều!"
"Vậy số tiền còn lại đâu?" Chút chuyện mua phòng này Tần lão thái gia cũng không nói gì, ít nhất là sẽ không để hắn chịu thiệt.
"Em còn lấy hai nghìn vạn đi đầu tư..." Tần Cẩm Phương nói nhỏ.
"Đầu tư cái gì?"
"Đầu tư...!bất động sản khu Hải Loan..."
Bất động sản khu Hải Loan đã phá sản rồi! Không đáng giá một đồng! Nhà bán không ra! Vốn đầu tư cũng không lấy lại được!
"Mày...! "Tần lão thái gia lại bị em trai mình làm tức lần nữa: "Con mắt đầu tư của mày thế nào thì mày phải tự biết rõ! Sao mày còn dám mang tiền đi ném vào cái loại đầu tư rủi ro cao đó*? Mày gửi ngân hàng lấy lãi không được à?"
"Lợi tức của ngân hàng thì có thể có được bao nhiêu tiền? Dựa vào lợi tức là không thể phát tài được! Hồi xưa hai người cũng dựa vào đầu tư bất động sản mà