***
Nghe đến đây, Tần lão phu nhân cũng không nhịn được nữa: "Tần Cẩm Phương, người cần mặt cây cần vỏ! Mày không cần mặt mũi thì cũng nên có giới hạn! Trước kia cũng không phải không cho mày tiền, lúc cho mày một trăm triệu cũng đã nói rõ ràng rồi! Lúc đó mày rõ ràng cũng đã đồng ý! Nói tuyệt đối sẽ không đến đòi tiền nữa!"
Tần Cẩm Phương biện giải: "Chị dâu cả, cái này em cũng không muốn! Nhưng bây giờ cuộc sống quả thực rất khó khăn.
Chị xem cháu gái Vân Vân của em, cũng chỉ lớn bằng con gái chị.
Đặt mình vào hoàn cảnh của em mà nghĩ, đều là bé gái Tần gia chúng ta, chị nhẫn tâm để nó về sau chịu khổ sao?"
Tần lão phu nhân tức không chịu được: "Mày ít mang trẻ con không hiểu gì ra để nói chuyện! Mày muốn cháu mày sống tốt sao không tự mình đi kiếm tiền!"
"Em cũng muốn tự mình kiếm a, nhưng không phải em không gặp may à? Em đi làm một ngày cũng chỉ kiếm được mấy đồng, vậy chắc chắn là không thể phát tài được, phải là tiền kiếm ra tiền mới được a! Nếu không lần này coi như em mượn tiền hai người được không? Em làm cái giấy vay nợ!"
Tần Cẩm Phương đang nói, đột nhiên có một cánh tay nhỏ kéo quần áo của hắn.
Tần Cẩm Phương quay đầu nhìn, chính là bé gái Tô Tô đó đang kéo sườn áo trên người hắn.
Tần Cẩm Phương không quá để ý, định quay đầu tiếp tục kể khổ với anh cả chị dâu của mình.
Ai biết vừa quay đầu đi thì sau lưng có một cỗ lực rất mạnh quẳng hắn đi.
Tần Cẩm Phương nặng nề ngã xuống sân lát đá xanh của Tần gia, đập mông xuống đất.
Tần Cẩm Phương đau đến méo mặt.
Bất ngờ bị ngã đau, còn chưa kịp phản ứng lại thì cái tay nhỏ mập mạp đó đã túm lấy phía sau cổ áo hắn, lôi hắn về phía cổng.
"A...!a a..."
Tần Cẩm Phương kêu thảm thiết, trong lúc bị Tô Tô ra sức lôi đi, mông hắn cũng bị ma sát lên thảm cỏ.
Thỉnh thoảng có phiến đá xanh cao hơn mặt cỏ, mông hắn lại bị xóc nảy lên.
Tần Cẩm Phương bị đau đến mức tiếng kêu thê thảm cũng yếu ớt không có sức.
"Bé ngoan!" Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
"Ông nội!" Tần Lạc Vân