Hạ Thần bình tĩnh lại, anh gia nhập câu lạc bộ mấy năm nay cũng thấy Bàng Thâm nhìn trúng vài người, nhưng Bàng Thâm, con người này, nhìn cà lơ phất phơ vậy, thật ra làm việc nhanh chóng, chính xác, kiên quyết.
Người mà anh ấy thích, cho dù là của đội khác, cũng không ngần ngại lôi người đó về.
Nhưng chưa khi nào anh thận trọng bảo Hạ Thần xem như vậy.
Điều này khiến Hạ Thần cảm thấy người Bàng Thâm nhìn trúng lần này không phải là người bình thường.
Vốn dĩ Hạ Thần muốn dành ngày hôm nay đưa Tiểu Bánh Ngọt đi chơi, giới thiệu một chút về Tiểu Bánh Ngọt cho Bàng Thâm.
Lúc trước hai anh em chơi vài trận, Hạ Thần luôn cảm thấy Hạ Diệp chắc chắn có tiềm năng thi đấu.
Ngoài tốc độ tay và thao tác, sẽ cần luyện tập thêm, Tiểu Bánh Ngọt còn có khả năng tiên tri, không được thi đấu, thật đáng tiếc.
Dù sao Bàng Thâm cũng đã có mục tiêu trong thời gian tới, nên Hạ Thần cũng không vội.
Việc của Tiểu Bánh Ngot, có thể để sau.
Dù sao cô ấy cũng chưa tốt nghiệp cấp ba.
Khi nào đứa em gái ngốc này nhận được điểm thi, sẽ khóc lóc tìm đến anh trai, đến lúc đó anh lại ra mặt.
Vừa nghĩ, trên mặt anh lại lộ ra biểu cảm vui mừng rất nữ tính.
Mà vẻ mặt này, vừa lúc bị Hạ Diệp nhìn thấy:….
.
Chu Dao đưa mắt nhìn theo Bàng Thâm một đoạn xa.
“Trong câu lạc bộ Hạ Thần, đến quản lí cũng đẹp trai nữa!”
Vừa hoang dã vừa nam tính, thật ra đây không hẳn là hình mẫu Chu Dao bình thường thích, nhưng cũng không nhịn được mà thốt ra câu đó.
Quá tuyệt vời!
Hạ Thần mở nắp chai nước cho Hạ Diệp, không mở giúp Chu Dao, nhưng ái ngại Chu Dao là bạn học của Hạ Diệp, anh giải thích: “Em gái anh yếu đuối.
”
Chu Dao không dám nói thêm, nhưng cô thật sự muốn nói, e là Hạ Thần có chút hiểu nhầm về yếu đuối?
Hạ Diệp là cô gái có năng lực kì lạ!
Trên trường, đều là Hạ Diệp giúp cô và Đường Thiên Kiêu mở nắp chai.
Hơn nữa còn là mở một tay!
Hạ Thần chu đáo dẫn mấy đứa em đi tham quan câu lạc bộ, Chu Dao nhìn thấy vài thành viên của đội khác trong FB mà cô rất thích, thời gian còn lại tối đó, cứ như giấc mộng.
Những người gặp Hạ Thần đều sẽ cúi đầu chào anh.
Lúc chào hỏi Hạ Thần, có người gọi Hạ Thần, có người gọi anh Thần.
Trong câu lạc bộ, ngoài Bàng Thâm ra, ít có người dám gọi thẳng tên của Hạ Thần.
Có thể thấy ở câu lạc bộ, Hạ Thần có địa vị cao.
Chu Dao rất hiểu phép tắc, chỉ nhìn, không chụp hình.
Đã xem qua một vài khu chức năng, Hạ Thần thấy không còn sớm, phải đến phòng chuẩn bị để xem xem vị thần hoang dã Bàng Thâm rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Các em có muốn đi cùng không?” Hạ Thần đưa ra lời mời.
Chu Dao tất nhiên ủng hộ: “Muốn!”
Hạ Diệp nhún vai, sao cũng được.
Phòng chuẩn bị nằm ở tầng ba, lúc ba người vào, Bàng Thâm đang ngồi ở ghế quản lí, hai chân duỗi thẳng trên bàn họp, một tay lướt xem các video ngắn, miệng ngậm một điếu thuốc.
Hít một hơi sâu rồi nhả khói thuốc ra.
“Có phải cậu xem video của “anh ta” không?” Hạ Thần hỏi.
“Ừ, người này hiện trên mạng rất…” anh ta bên nói bên gật đầu, nhìn thấy Hạ Diệp cũng đến, lập tức bỏ chân xuống, dừng hút thuốc, cười nói: “Em cậu cũng đến ư.
”
Tiểu cô nương tất nhiên không thích mùi thuốc.
Hạ Diệp nhẹ nhàng trả lời, cô không hứng thú với đại thần trong game, hai tay liền đút túi quần, đi đến bên cửa sổ.
Cô chơi game chỉ bởi vì muốn chọc anh hai và em trai Dương Dương, không quan tâm vị thần nào xuất hiện, cũng không quan tâm đại thần lợi hại ra sao.
Hạ Thần ngồi cạnh Bàng Thâm phân tích đại thần trong đoạn video đó.
Chu Dao chủ động xin đảm nhận chức vụ trợ lí nhỏ, cẩn thận đóng cửa phòng lại, sau đó rót nước cho hai ông chủ.
Hạ Thần nhìn vào tài khoản người đó, thấy có chút quen.
“Diệp Thần”.
Đúng rồi, em gái lớn có nhắc đến người này, lúc đấy anh chỉ đùa, nói là Diệp Thần trong nhà bọn họ chỉ có thể là Tiểu Bánh Ngọt.
Lúc nãy, người Bàng Thâm yêu thích cũng chính là người này, xem ra “anh ta” gần đây thật sự rất nổi tiếng.
Sau khi xem mấy video, vẻ mặt Hạ Thần dần dần trở nên nghiêm túc.
Bàng Thâm trầm giọng hỏi anh: “Phải chăng là không đủ tốc độ?”
Hạ Thần