Hạ Hòa chuyển đồ cả nửa ngày, lúc này cái trán đã chảy ra từng giọt mồ hôi.
Cơ thể của bà vẫn là yếu ớt, gần đây không có té xỉu, chủ yếu cũng là Hạ Diệp trở về, tâm tình của bà sung túc, thoạt nhìn là tốt hơn một chút.
Bà chỉ vào bức tranh kia ở đầu giường hỏi:“Tiểu Bánh Ngọt, mẹ vẽ có đẹp không?”
Bà chú ý tới Hạ Diệp vừa tiến vào phòng liền đứng ở trước giường nhìn một lúc, biết con gái còn nhớ rõ, nhưng chưa nghe thấy con gái khen mình, có chút không cam tâm.
Đây chính là tác phẩm mà cô vừa ý nhất.
Hạ Diệp vừa liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của mẹ, không keo kiệt mà khen ngợi: “đẹp, vô cùng đẹp.
”
Hạ Hòa nghe thấy liền vui vẻ: “mẹ là mô phỏng theo phong cách sơn TD một họa sĩ cổ điển của thế kỉ trước, mẹ là người hâm mộ của ông ấy.
”
Hạ Hòa lúc nói lời này, nghe ra được có chút kích động, Hạ Diệp cảm thấy rất ngạc nhiên, Hạ Hòa rất ít khi tán thưởng một người, huống chi, còn là thế kỉ trước không có bất kì sự tiếp xúc nào.
Cô liền tùy tiện hỏi một câu: “Ông ấy cũng là họa sĩ vẽ người?’
Hạ Hòa nhắc tới đây dường như càng hưng phấn: “trong tác phẩm lưu truyền tới nay của hắn, thực ra nổi tiếng nhất là bức tranh di tích thế giới, thuộc về tranh phong cảnh, nhưng mà mẹ trở thành người hâm mộ của ông ấy, quả thực là vì một bức tranh chân dung nhân vật hiếm có ít người biết, Tiểu Bánh Ngọt, con đoán mẹ vì sao thích bức tranh chân dung nhân vật kia?”
Nói xong, còn kéo ra chiếc ghế bên cạnh Hạ Diệp, có ý định muốn ngồi xuống triển khai nói một chút ý nghĩa.
Hạ Hòa: “bởi vì, trong bức tranh chân dung của ông ấy là một tiểu cô nương, cùng con! ”
“Tiểu Hòa, cái cà vạt màu xanh lục của anh để chỗ nào em biết không?”
Hạ Hòa nói còn chưa dứt lời, thanh âm của Hạ Vũ Chính làm mất hứng truyền đến.
“thì ở chỗ cũ ý, anh sao lúc nào cũng không tìm thấy,” Hạ Hòa vịn vào tay vịn của chiếc ghế đứng dậy, quay đầu nhìn Hạ Diệp: “mẹ đi tìm cà vạt giúp ba, tí nữa lại cùng con nói tiếp.
”
Hạ Diệp vui đến cực điểm: “không sao, mẹ đi đi.
”
Thực ra cô cũng thích thưởng thức mỹ họa, nhưng mà so sánh thì, cô vẫn là đối với việc kiếm tiền càng có hứng thú.
Suy nghĩ như vậy, liền lấy ra điện thoại.
Tìm vài cái trước trung tâm màn hình, tìm được cái tên của app “nhà giao dịch tiền ảo”
Mở ra ứng dụng, số liệu không ngừng dao động và các danh sách phức tạp, cô nhìn lướt qua tốc độ tăng, vừa ý mà gật đầu, sau đó mở ra mấy cái trong đó, ngón tay mảnh khảnh chỉ và ném.
Trước đây cô thích đầu tư một chút vân vân.
Vừa trở về, hiểu biết tiền tệ tỉ số bị sụt giá, nghĩ đến kho tiền của mình bị thu hẹp, đau lòng không ngừng.
Dù sao nếu mà linh khí của cô vẫn không khôi phục được, cô liền chỉ có thể làm một người bình thường, tiểu thần tiên cực kì giàu có rồi.
Nhưng mà, một nhà đầu tư giỏi sẽ không bỏ tất cả trứng chim vào một giỏ, chỉ là một phần nhỏ…
Hạ Diệp nhớ tới trước kia làm đầu tư chứng khoán đều phải tự mình đi nơi đặc thù giao dịch, trình tự rất phiền toái, còn có thể do lỗi hoạt động của đại lý khiến cô ấy không đạt được tiền lời như mong muốn.
Bây giờ thì khác rồi, ở nhà thì có thể thao tác trên điện thoại.
Hiện tại Trong app này đặt đều là tiền tiêu vặt của anh hai cho cô, thử sức với nó.
Nhưng mà, cô vẫn là từ trong lợi nhuật rút ra “triệu” một chút phí vất vả, dịch chuyển tới trong kho tiền của bản thân.
Thực ra không cần tiêu tiền, nàng chính là thích! tích lũy chơi!
Hơn nữa như cô hiện tại dùng cái ứng dụng này, bên trong còn có thể quen biết một chút “tiểu bằng hữu” những người cùng chung chí hướng, bọn họ có một nhóm, thường xuyên cùng nhau thảo luận chuyện đầu tư.
Thần kinh đại điều: [ nữ thần, tôi vừa theo dõi bạn ném hai cổ phiếu cho, quả nhiên vừa mới ném xong, giá cả bên kia liền rơi xuống rồi, bạn thật sự là quá thần rồi! ]
Văn kê khởi vũ: [ghê vậy! Thiệt hay giả? Tôi còn nghĩ đợi một chút sẽ vứt! ]
Thần Kinh Đại Điểu: [bạn nhìn xem kìa, tôi đã sớm phát hiện rồi, sau này chúng ta đi theo nữ thần không sai vào đâu dược!]
Văn Kê Khởi Vũ: [ xong rồi xong rồi xong rồi, vừa mới nảy