Hôm nay là chủ nhật, Giang Xuân chỉ kí xong phần hợp đồng kia liền rời công ty.
Nhà cũ Giang Gia.
Hôm nay Giang Hà rất nhàn hạ thoải mái, đang ở thư phòng luyện chữ, rất xa, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được xe của tứ đệ chạy vào đây.
anh mỉm cười mà bấm số của tứ đệ.
Xe dừng ổn định, bên kia điện thoại kết nối.
Giang Hà: “Tứ đệ, anh nhớ thư pháp của đệ cũng không tồi, anh đang luyện, không bận thì, có muốn đến chỗ của anh không?”
Đầu dây bên kia điện thoại ngừng lại mấy giây, nam nhân mới trả lời: “được.
”
**
Lúc Lưu Mạn Nghi bưng trà tiến vào, trên bàn phủ kín thư pháp nét mực chưa khô, trong không khí tràn đầy mùi mực.
Trong tay Giang Xuân cầm bút, Giang Hà ở đối diện anh, còn lại là Giang Vân Châu phụ trách mài mực.
Giang Xuân đứng ở chỗ ấy, thân hình cao ngất như cây tùng, anh hạ bút lưu loát, cũng không cần cân nhắc đắn đo, biểu tình nhẹ nhàng thanh thoát, dường như có chút hưởng thụ.
Giang Hà đối với thư pháp nghiên cứu một chút, ở Kinh Đô hội thư pháp cũng có quyền lợi, nhìn tứ đệ thuần túy nhàn hạ mà giải trí tác phẩm của mình, lại cảm thấy năng lực khống chế nét bút và kiểu chữ có kết cấu thật tốt, thật sự sánh ngang so với rất nhiều người nổi danh, phong cách này, thậm chí có thể trường phái riêng.
“Vân Châu, cùng tiểu thúc thúc của em mà học theo” không có đối lập sẽ không có thương tổn, Giang Hà nhịn không được mà liếc mắt nhìn đứa con trai của mình.
Giang Vân Châu cũng là bất đắc dĩ, anh lúc nhỏ, ngay cả tiểu thúc thúc trước năm 18 tuổi còn nổi loạn lái xe đi chơi làm cho ông nội tức đến râu mép đều tái, ba của anh rõ ràng còn lén lút cảnh cáo anh.
Khoảng chừng mới vài năm mới đây, vậy mà hoàn toàn trái ngược lại.
Giang Vân Châu mài mực, dáng vẻ rất bất cần đời: “Con đối với thư pháp không có hứng thú”
Giang Hà: “tiểu thúc thúc người ta không chỉ biết mỗi thư pháp, tứ đệ, anh nhớ là bức tranh sơn dầu của em cũng không tệ?”
Anh hình như ở nhà tứ đệ có thấy qua một nửa bức tranh sơn dầu.
Anh không hiểu tranh sơn dầu, nhưng ánh mắt có nhiều kinh nghiệm thì có thể nhìn ra vẽ rất tốt.
Giang Vân Châu cũng ngẩn người: “tiểu thúc thúc, hóa ra thúc không chỉ thích sưu tầm tranh sơn dầu, bản thân cũng vẽ à? Thúc đây là trung tây kết hợp, cũng quá đa tài đa nghệ đi!”
Giang Xuân giọng điệu thanh trầm: “Nghiệp dư.
”
“A,” Giang Vân Châu tiếp tục mài mực, tầm mắt dừng ở nội dung sách của tiểu thúc thúc, ngoài miệng cũng đọc vài câu: “tiểu thúc thúc, người viết trang này là (nhàn tình thú kì)?”
Giang Xuân nhướng mày: “cháu cũng biết trang cổ văn này?”
Giang Vân Châu: “đương nhiên rồi, sách giáo khoa trung học của bọn cháu có, nhưng mà là tự chọn.
”
(nhàn tình thú kì), quốc khánh trung quốc từ nhiều nhất là một trang cổ văn.
Đầy trang có thể thay nhau từ, hết sức tối nghĩa khó hiểu, nhưng lời văn lại cường hãn, lại vừa khiến cho nội tầm con người mãnh liệt cộng minh, cho nên ở trong sáng tác văn học cổ điển hoa quốc vẫn luôn là một loại tồn tại đặc biệt, đưa vào sử dụng sách giáo khoa ngữ văn của trung học và tự chọn chương trình.
Học sinh đối với việc ấy cảm ơn rất nhiều.
Cũng may là tự chọn, kì thi cao khảo sẽ không thi.
Bằng không thì hoàn toàn phế.
Giang Vân Châu: “tiểu thúc thúc.
Thúc nói có thể thay chữ cho nhau kỳ thật chính là chảng phải lỗi chính tả sao? Giống như ‘有朋友自远方来, 不亦说乎’ trong đó từ ‘说’, thật ra chẳng phải là ‘悦’ sao? Sao bọn họ không đem chữ sai đổi sửa lại rồi cho chúng ta học? Đây không phải là cố ý lừa chúng ta đi?”
Thanh âm Giang Xuân trong trẻo, trầm thấp dễ nghe: “lúc chữ hán còn chưa phát triển thành hình, là cho phép mượn từ đồng âm hoặc gần âm để biểu thị ý nghĩa, cho nên chữ có thể thay thế nhau cũng không xem là lỗi chính tả.
Giang Vân Châu: “nhưng mà tiểu thúc thúc, vậy thúc viết tờ này (nhàn tình thú kì), trong mấy trăm chữ, 108 cái chữ thay thế cho nhau! Rốt cuộc thật sự là chữ hán phát triển còn chưa thành hình, hay là lúc tác giả này viết uống say a?”
Giang Xuân nghe vậy, đầu bút lông dừng lại, nâng mắt lên, dùng một loại “cháu làm sao biết được lúc đó cô ấy uống say? Cô ấy có uống say hay không thì liên quan gì đến cháu? Quan