Vì chân Lương Tuyển có vết thương nên rất lâu sau mới thay xong quần áo, Lục Trường An đã lau đi vết máu dưới mũi, đang ngồi trong sân uống trà.
Lương Tuyển nghĩ thầm chỉ sợ y muốn đuổi mình đi, trong lòng hắn không khỏi tiếc nuối vì hắn thật sự rất thích nơi này.
Lương Tuyển chống gậy đi tới đứng bên cạnh Lục Trường An chờ y lên tiếng.
Lục Trường An nhướn mắt nhìn hắn một cái, Lương Tuyển thoáng kinh ngạc, thế mà không tức giận sao?
"Ngươi tắm có làm ướt vết thương không đấy?" Lục Trường An quan tâm hỏi han.
Lương Tuyển: "......!Không có, lúc nãy ta cẩn thận lắm."
"Vậy thì tốt," Lục Trường An hài lòng gật đầu rồi hất cằm về phía đối diện: "Ngồi xuống đi, chúng ta tâm sự."
Lương Tuyển đành phải ngồi xuống, trầm mặc nhìn Lục Trường An.
Lục Trường An cố ý hơi nghiêng mặt, sau đó nhướn mắt nhìn Lương Tuyển, góc độ này là lúc trước y chép sách mệt mỏi nhìn vào gương đồng vất vả lắm mới nghĩ ra được.
Bày ra góc nghiêng vô địch này, nếu có người ngồi đối diện y thì sẽ thấy ngay đường nét ưu mỹ, sóng mũi cao và khóe mắt hơi nhếch lên mang theo vẻ yêu mị của y, đây là góc độ cực kỳ mê người.
"Còn chưa nói ngươi biết tên của ta nhỉ?" Trong giọng nói của Lục Trường An mang theo ý cười: "Ta là Lục Trường An, "Trường" tức là nước nhỏ chảy dài, "An" tức là đã đến đây thì cứ yên ổn mà sống thôi."
Lương Tuyển: "......" Lời giải thích này thật có thâm ý!
Lục Trường An có một đôi mắt rất đẹp, trắng đen rõ ràng, đáy mắt như có ánh sáng lấp lánh, y mỉm cười nhìn Lương Tuyển: "Thế này đi, dù sao ngươi cũng không thể quay về Nam Phong Quán, vậy thì đâm lao phải theo lao, trước tiên cứ ở lại đây giặt đồ nấu cơm cho ta, chẻ củi đi săn, sống yên ổn qua ngày rồi hãy tính tiếp."
Lương Tuyển tỏ vẻ bất ngờ nhìn y: "Vâng, tiểu lão gia."
"Đừng," Lục Trường An đưa tay nâng cằm nhỏ giọng nói: "Đừng gọi ta là tiểu lão gia, cứ gọi ta là Trường An đi."
Lương Tuyển: "............"
"Ngươi đã không phải đoạn tụ," Lục Trường An tò mò hỏi: "Vậy sao phải đến Nam Phong Quán?"
Lương Tuyển rũ mắt trả lời: "Lúc trước lánh nạn đến thành Long