Lại nói tới Lục Trường An, giữa trưa y hậm hực đi theo Dương Quan Văn vào thành uống rượu, nốc xong hai chén rượu vàng rốt cuộc mới khoan khoái thở phào một cái, sau đó lại tỏ vẻ xấu hổ khi thấy Dương Quan Văn vẫn nhìn mình từ nãy đến giờ.
"Nào, Quan Văn huynh, kính huynh một chén!" Lục Trường An rót một chén rượu cho Dương Quan Văn bồi tội với hắn.
Dương Quan Văn nhìn y thăm dò: "Hiền đệ có chuyện gì phiền lòng à? Nói đi để ta góp ý cho đệ."
Ý cười trên khóe miệng Lục Trường An cứng đờ, y vội vàng khoát tay nói: "Không có gì không có gì, chỉ là dạo này vẽ tranh không tìm được ý tưởng nên hơi phiền thôi."
Dương Quan Văn cười nói: "Kỹ năng vẽ tranh của đệ tinh xảo, ở thành Long Giang đều được xếp hạng đầu, nếu là việc này thì ta chẳng biết góp ý thế nào nữa."
Lục Trường An: "Quan Văn huynh quá khen rồi."
Dương Quan Văn lại nói: "Sắp tới mùng bảy tháng bảy, mấy ngày nay bờ hoa mai bên kia hàng đêm đều có hội hè, còn có hoa đăng, hát hí khúc, gánh xiếc rất náo nhiệt, hiếm khi đệ xuống núi, chi bằng hôm nay đừng về nữa mà theo ta du ngoạn một lát nhé?"
Lục Trường An hơi dao động, lại nhớ ra mình đang giận Lương đầu gỗ, không về thì không về!
"Đi!" Lục Trường An gật đầu.
Dương Quan Văn mừng rỡ, ân cần rót một chén rượu cho Lục Trường An: "Vậy thì một lời đã định!"
Lục Trường An uống rượu rồi nói: "Lâu rồi ta cũng chưa gặp Lý Mộng Ngư và Vương Nhất Phong, tối nay hẹn bọn họ ra chơi đi."
Dương Quan Văn: "Cái này......!Dạo trước Vương Nhất Phong vì chuyện văn chương mà bị tiên sinh trách phạt, có lẽ đang bị thúc phụ quản chế ở nhà học hành rồi."
Lục Trường An cười trên nỗi đau của người khác: "Hay cho Vương Nhất Phong, vẫn còn lêu lổng như thế."
Dương Quan Văn nói: "Còn Lý Mộng Ngư thì đệ cũng biết tính hắn mà, rất cao ngạo, từ trước đến nay không bao giờ đến những nơi tạp nham đông người, chắc cũng chẳng muốn theo chúng ta đến bờ hoa mai tham gia náo nhiệt đâu."
Dương Quan Văn vừa dứt lời thì một giọng nói trong trẻo vang lên từ cầu thang bên kia: