Lục Trường An nghe Lý Mộng Ngư trêu chọc thì trong lòng chợt nhớ tới Lương đầu gỗ, thầm nghĩ đêm nay mình không về nhà chẳng biết Lương đầu gỗ có nhớ y hay không, nhưng Lục Trường An cũng hiểu không có khả năng này, nếu khúc gỗ kia biết quan tâm người khác thì đã chẳng chọc mình tức chết rồi.
Lục Trường An đang do dự có nên kể với Lý Mộng Ngư chuyện Lương Tuyển hay không thì Dương Quan Văn và Trương Gia Bảo từ phía sau chạy tới.
"Hai người nói chuyện gì mà vui vậy?" Dương Quan Văn đến cạnh Lục Trường An cười hỏi.
"Không có gì, chỉ tán gẫu thôi." Lục Trường An chỉ vào hoa đăng trên sông cười nói: "Quỷ nào nghịch ngợm làm hoa đăng thế kia."
Đám người nhìn theo hướng y chỉ, quả nhiên thấy giữa lòng sông có một cái hoa đăng hình heo mập ú, ngay cả Lý Mộng Ngư cũng phì cười.
Đám người vừa đi vừa nghỉ, thấy gì thú vị thì dừng lại xem, thấy món đồ nào hợp ý cũng chẳng do dự mà mua ngay, chờ trăng lên giữa trời, đám đông bắt đầu tản đi, mọi người mới vui vẻ ra về.
"Hiền đệ đừng đến khách điếm, nhà ta có phòng dành cho khách, đệ theo ta về nhà đi." Dương Quan Văn ân cần nói với Lục Trường An.
Lục Trường An lắc đầu: "Lúc nãy đã hẹn Lý Mộng Ngư hôm nay tới nhà hắn tá túc một đêm, gần đây hắn tìm được một bức tranh đẹp nên ta muốn tới xem thử."
Dương Quan Văn cứng đờ, gượng cười nói: "Quả nhiên đệ vẫn thích tranh như thế."
Trương Gia Bảo phe phẩy quạt nói: "Ài, người ta không muốn về nhà ngươi thì thôi, Quan Văn huynh, ta thấy ngươi cũng sớm về nhà nghỉ ngơi đi, đêm đã khuya, ta buồn ngủ rồi."
Lý Mộng Ngư ở thành Đông, Trương Gia Bảo ở thành Tây, Dương Quan Văn ở thành Nam, mọi người ở hướng khác nhau nên chắp tay từ biệt, ai về nhà nấy.
Lý Mộng Ngư và Lục Trường An vừa đi vừa trò chuyện: "Sao Dương Quan Văn ngày càng dính ngươi thế."
Lục Trường An lắc đầu: "Ta cũng không rõ, chắc vì hổ thẹn với ta."
Lý Mộng Ngư cũng biết đầu đuôi chuyện Lục Trường An bị thư viện đuổi, nghe vậy lập tức cười gằn một tiếng: "Trái lại hắn hại ngươi thì có, hừ, dù sao ta vẫn thấy hắn không vừa mắt chút nào."
Lục Trường An ngạc nhiên nói: "Dáng