Sáng sớm hôm sau, Lục Trường An quả nhiên thay y phục vải thô để theo Lương Tuyển đi săn.
Núi rừng cỏ cây tươi tốt, Lục Trường An đi chốc lát thì ống quần bị sương làm ướt.
"Ai nha, ẩm ướt hết cả rồi, thật là khó chịu." Lục Trường An nhíu mày nói, bắt đầu có chút hối hận vì mình nhất thời xúc động đòi vào rừng.
Lương Tuyển quay lại thấy y muốn xắn ống quần lên thì vội vàng khuyên nhủ: "Đừng, cây cỏ sắc bén, còn có nhiều bụi cây gai, cẩn thận kẻo quẹt trúng chân bị thương."
Bắp chân của Lục Trường An vừa trắng vừa mềm sao có thể so sánh với da dày thịt béo như hắn.
Lục Trường An bĩu môi: "Nhưng cứ để vậy thật là khó chịu!"
Lương Tuyển bất đắc dĩ nói: "Đoạn đường này cỏ dại hơi nhiều, đến phía trước sẽ đỡ hơn."
Lục Trường An đảo mắt một vòng rồi dừng lại không chịu đi nữa, y sẵng giọng: "Đã thế thì ngươi cõng ta qua đi!"
Lương Tuyển quay đầu, một đôi mắt đen láy nhìn vào y.
Lục Trường An thầm nghĩ, mẹ nó, lần này mà Lương đầu gỗ ngươi còn dám không nghe lời thì xem gia có tha cho ngươi không!
Nào ngờ Lương Tuyển lại ngồi xổm xuống ra hiệu cho Lục Trường An nằm sấp lên lưng để hắn cõng.
Lục Trường An vui vẻ ra mặt, khóe miệng không kìm được cong lên, y bổ nhào tới bám chặt vào người Lương Tuyển rồi đưa tay thân mật ôm cổ hắn, xích lại gần ngửi mùi hương trên người hắn.
Lương Tuyển mất tự nhiên nghiêng đầu, Lục Trường An bất mãn há to miệng cắn vành tai hắn kéo lại, hàm hồ nói: "Đừng nhúc nhích!"
Toàn thân Lương Tuyển cứng đờ, vành tai trái bị cắn hơi đau, trên mặt hắn nóng ran, trầm giọng nói: "Đừng quậy!"
Lục Trường An lè lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai hắn, sau đó nhanh chóng nới lỏng miệng đề phòng Lương đầu gỗ lại giở chứng bướng bỉnh.
Lục Trường An nhìn chằm chằm bên mặt đỏ ửng của Lương Tuyển mà cực kỳ đắc ý, thầm nghĩ quả nhiên không phải là không có phản ứng!
Hì hì, có phản ứng thì tốt, có phản ứng là được!
Đi đến rừng cây phía trước, Lương Tuyển lập tức nói: "Chỗ này đỡ hơn rồi, ngươi xuống đây đi."
Lục Trường An liếc mắt, đành phải nghe lời nhảy xuống: "Ngươi đặt bẫy ở đâu?"
Lương Tuyển cầm dao đốn củi đi phía trước mở đường, Lục Trường An nhếch miệng cười mỉm, nhanh nhẹn theo sát hắn.
Đi vào rừng trúc, không cần Lương Tuyển nói thì Lục Trường An cũng nghe được tiếng con gì đó không ngừng giãy dụa, y vui vẻ nói: "A? Bắt được rồi sao?"
Lương Tuyển đi vòng qua bụi trúc, chỉ thấy một con gà rừng lông vũ lộng lẫy bị vướng móng vuốt vào