Mấy người Lục Trường An phải xuống núi, thế mà Quan Hành Tam mặt dày mày dạn muốn ở lại!
Lý Tiểu Phúc ngạc nhiên nói: "Lục công tử không có nhà, ngươi còn ở đây làm gì? Sao không về tiêu cục của ngươi đi?"
Quan Hành Tam tặc lưỡi rồi đưa tay chọt gáy Lý Tiểu Phúc một cái, cười nói: "Tên nhóc ngươi lanh lợi ghê nhỉ." Hắn giải thích: "Lão ca lần này bị mai phục, thời cơ thực sự quá trùng hợp, ha, trong tiêu cục chắc chắn có kẻ t*ng trùng lên não bán đứng lão tử rồi."
Hắn sờ đầu rồi nhe răng cười nói với Lục Trường An: "Thôi cứ xem như giúp lão ca một lần vậy nhé?"
Lục Trường An nghĩ trong nhà mình quả thực cũng chẳng có gì đáng giá để hắn dòm ngó, thích ở lại thì cứ để hắn ở đi.
"Được thôi."
Quan Hành Tam vui tươi hớn hở ôm quyền: "Tiểu tú tài thật trượng nghĩa!" Trên mặt hán tử lộ vẻ chân thành: "Lần này lão ca đã nợ các vị một ân tình lớn, sau này nếu có việc gì cần ta giúp thì dù phải xông pha khói lửa cũng không chối từ!"
Mặt trời lặn về phía Tây, chân trời nhuộm màu đỏ vàng ấm áp, Quan Hành Tam đứng ở cổng sân dõi theo ba người Lục Trường An kéo lừa dắt ngựa xuống núi.
Thật lâu sau rốt cuộc không còn thấy bóng dáng ai, Quan Hành Tam mới ngậm hai ngón tay vào miệng thổi còi.
Chốc lát sau, rừng cây bên kia chợt hiện ra một bóng dáng cao lớn đeo bọc y phục, đúng là Lương Tuyển đã rời đi hai ngày trước!
Quan Hành Tam chà răng chế nhạo hắn: "Chậc, lão tử thấy ngươi đúng là một bước cũng chưa đi khỏi đây mà."
Lương Tuyển có vẻ tiều tụy hẳn, dưới cằm lún phún râu ria, hắn hỏi: "Trường An muốn đi đâu?"
Quan Hành Tam nhếch miệng cười nói: "Hơ hơ, y ấy à, lão tử thấy ngươi tốt nhất vẫn nên đuổi theo đi, tiểu tú tài kia muốn vào thành tính sổ với người ta, nhìn xương cốt yếu ớt kia mà xem, chậc!" Quan Hành Tam lắc đầu: "Muốn đánh nhau thì thua chắc rồi —— Ồ! Chạy nhanh thế."
Quan Hành Tam nhìn theo bóng lưng chạy xa của Lương Tuyển, trên mặt lộ ra ý cười: "Hehe."
Mấy người Lục Trường An khó khăn lắm mới chạy kịp vào thành Long Giang trước khi cổng khóa, đến Lý phủ, ba người Lục Trường An trước hết ngồi xuống ăn một bữa no nê.
Lý mẫu đau lòng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Trường An: "Sao mới mười ngày không gặp mà con gầy đi nhiều vậy chứ?"
Lý Mộng Ngư đang ngồi bên cạnh gắp sợi gừng trong canh ra: "Làm gì đến mức đó.
Lương Tuyển mới đi hai ngày thôi mà."
Lý mẫu quay sang nhìn hắn, đúng lúc bắt gặp hắn đang cầm khăn tay của mình lau vệt dầu trên ngón tay: "......" Lý mẫu quắc mắt: "Đây là lụa Thiên Tằm mà cậu con vất vả lắm mới tìm được cho ta đấy!"
Lý Mộng Ngư vểnh ngón tay, ngượng ngùng buông khăn xuống: "Đã nói đừng bỏ sợi gừng vào canh rồi mà."
Lý mẫu cả giận nói: "Không