Ngày hôm sau, Lý Tiểu Phúc giúp Lục Trường An gửi bái thiếp đến nhà Dương Quan Văn.
Chưa tới giữa trưa, tên sai vặt Quế Tử của Dương Quan Văn đã đem thiếp hồi âm tới, trong thiếp Dương Quan Văn nhiệt tình mời Lục Trường An tối nay đến tòa nhà ở thành Tây gặp mặt.
Buổi tối, Lý Tiểu Phúc đánh xe ngựa đưa Lục Trường An đến chỗ hẹn, trước khi ra cửa Lý Mộng Ngư phe phẩy quạt nói: "Bảo ngươi hẹn hắn ra mà ngươi cứ muốn đến nhà hắn, đợi chút nữa nếu có đánh nhau thì ngươi nhớ chạy ngay đấy nhé, hảo hán còn không chịu thiệt thòi trước mắt đâu."
Khóe miệng Lục Trường An giật giật, y phất tay: "Ngươi mau suy nghĩ hai đơn thuốc cao Lương Tuyển để lại cho ngươi đi kìa."
Khi Lục Trường An đến nhà họ Dương thì đã gần tối muộn.
Dương Quan Văn chờ sẵn trong nhà từ lâu, hôm nay hắn nhận được bái thiếp của Lục Trường An thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, Lục Trường An nhìn thân thiện là vậy nhưng thực ra khi kết bạn với người khác đều không chịu mở lòng, bọn họ quen biết đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Lục Trường An gửi thiếp thăm viếng.
Dương Quan Văn ngồi trong thư phòng cầm bái thiếp của Lục Trường An xem đi xem lại, sau đó lấy từ trên giá sách xuống một hộp gấm rồi đặt thiếp mời vào bên trong cất kỹ.
Hắn lại nhìn chuông hương, trong lòng bắt đầu hồi hộp.
Mấy ngày nay hắn liên tục tìm hiểu tin tức về Lục Trường An, phát hiện Lục Trường An thế mà gan to bằng trời đến Nam Phong Quán mua người về nhà! Mặc dù chỉ là một quy nô thô kệch chứ không phải tiểu quan nhưng quả thực làm hắn giật nảy mình.
Trên trán Dương Quan Văn rịn mồ hôi lấm tấm, hắn ngồi cạnh lư hương cầm một hộp gấm nho nhỏ, hết mở lại đóng, đóng rồi lại mở, nội tâm đấu tranh không ngừng.
"Thiếu gia! Lục công tử tới rồi!" Quế Tử hăm hở chạy đến gõ cửa, Dương Quan Văn giật bắn mình, suýt nữa thì làm đổ thuốc bột trong hộp gấm, hắn trấn tĩnh lại, cuối cùng cắn răng đóng nắp hộp rồi vội vàng nhét hộp gấm lên chiếc kệ nhỏ bên cạnh lư hương.
Dương Quan Văn hấp tấp đi ra mở cửa, Lục Trường An hờ hững chắp tay chào hắn, Dương Quan Văn bước tới đỡ y lên rồi hỏi: "Mắt đệ sao lại thâm quầng vậy, ngủ không ngon à?"
Lục Trường An lắc đầu: "Gần đây có chút chuyện phiền lòng thôi."
Dương Quan Văn vội dẫn y vào thư phòng, tỏ vẻ quan tâm hỏi: "Có thể tâm sự với ngu huynh một chút không?"
Lục Trường An nhìn lướt qua thư phòng của Dương Quan Văn thấy hai cái bàn đặt song song với nhau, trên mặt bàn sạch bóng bên phải bày một bể sứ Thanh Hoa, bên trong có hai con cá màu đỏ mang trắng đang bơi lượn, Lục Trường An giật mình.
Dương Quan Văn khẽ nói: "Thì ra đệ vẫn còn nhớ, đây là cá năm ngoái chúng ta bắt được, lúc đầu mỗi người một con, đệ sợ mình nuôi không tốt nên ta nuôi dùm đệ, đệ thấy ta nuôi được không?"
Lục Trường An đi tới nhìn hai con cá thoải mái nhàn nhã trong bể nước: "Huynh nuôi tốt lắm."
Khóe miệng Dương Quan Văn nhếch lên cười vui sướng rồi xum xoe chỉ vào mấy cây bút lông khắc hình chim hoa cá cảnh trên kệ: "Đây là bút lông ta nhờ người tìm về tặng đệ, nghe nói vẽ tranh tốt lắm, không biết có xứng với tài hội họa của đệ không nữa."
Lục Trường An nhìn chiếc bàn cũng biết chưa có ai ngồi vào, bên trên đều là những vật dụng mà y thích, nhớ lại trước đó Dương Quan Văn từng mời mình tới đây ở