Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày, có ý tốt nhắc nhở: "Cô Vương, cô vẫn nên sửa lại cái tính này của cô đi, đứa nhỏ lần này là ngoại lệ..."
Chuông vào lớp tiếng vang lên, cô Vương cầm lấy giáo án, nói: "Ở trong mắt tôi tất cả học sinh đều bình đẳng, không có phân biệt giàu nghèo sang hèn.
Mọi thứ đều dùng điểm số để nói chuyện."
Cô ta nói xong thì ngạo nghễ rời đi.
Các thầy cô giáo khác đều cạn lời.
Nói gì mà tất cả học sinh đều bình đẳng?
Với cô ta thì điểm số là tất cả, mấy đứa nhóc mà chưa được đến 90 điểm môn tiếng Anh thì cô ta còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, đối xử cực kỳ khác biệt.
"Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ có ngày mất hết tất cả..." Cô giáo vừa nói rằng không thấy Túc Bảo đâu cả, cảm thán.
Giáo viên chủ nhiệm nói: "Thôi được rồi, đi xem Túc Bảo đã trở về chưa, tôi cũng đi tìm xem."
Còn về phần cô Vương ấy à?
Điểm tuyệt đối của môn tiếng Anh là 100, một nửa số học sinh mà cô ta đã dạy đều được 96 điểm tiếng Anh trở lên.
Chỉ có những đứa trẻ đạt điểm tuyệt đối mới là học sinh ưu tú trong mắt cô ta.
Mỗi lần đến tiết tự học, cô ta sẽ là người đầu tiên giành tiết, phát bài thi, rồi thì chữa bài.
Còn tới tiết thể dục, cô ta đều phải chiếm lấy nửa tiết, bắt buộc học sinh phải làm bài thi tiếng Anh của cô ta...
Cũng có phụ huynh khiếu nại rằng phương pháp dạy học của cô Vương quá cực đoan nhưng không có cách nào cả, điểm số bày ra trước mắt, cuối cùng nhà trường cũng không làm gì được cô Vương.
Bên này, cô Vương giẫm lên đôi guốc đế xuồng đi trên hành lang, trên mặt là vẻ khinh thường.
Một đám tiểu nhân chỉ biết nịnh hót, đều đang chờ ngày cô ta bị đuổi việc đúng không?
Đáng tiếc, điểm tiếng Anh của lớp mà cô ta dạy tốt như vậy, ai khác bị đuổi chứ riêng cô ta thì sẽ không bao giờ.
**
Túc Bảo ăn đến căng tròn bụng nhỏ, thỏa mãn vỗ vỗ: "Ợ…"
Tô Tử Du đầy đầu vạch đen: "Ăn no chưa? Ngày mai đừng đi theo anh nữa."
Túc Bảo nói năng hùng hồn: "Em tới đây với anh không phải là vì ăn đâu nhé."
Tô Tử Du cười nhạo: "Không phải là vì ăn, vậy tới để làm gì? Tới để đi học chắc?"
Bé mới bao nhiêu tuổi chứ, nghĩ cậu tin lời này nổi không?
Không ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: "Không phải, em tới để bắt quỷ đấy."
Tô Tử Du: "..."
Đột nhiên cậu nhớ tới con quỷ xấu xí mà mình đã gặp lúc đi vệ sinh ngày hôm qua!
"Bắt...!Bắt quỷ gì?" Mí mắt Tô Tử Du giật giật.
Túc Bảo khó hiểu quay đầu nhìn cậu: "Anh ơi, anh sợ hả?"
Khuôn mặt nhỏ của Tô Tử Du cứng đờ, căng da đầu nói: "Ai sợ? Anh, anh chỉ đang hỏi là em bắt con quỷ gì thôi mà!"
Túc Bảo ghé sát vào Tô Tử Du, nhỏ giọng nói: "Bắt ác quỷ."
"Con ác quỷ đó đang đậu ngay trên đầu chị Tuyết Nhi, hút sát khí từ cổ của chị ấy, ừm...!Giống như đang uống trà sữa trân châu vậy á."
Cục bột nhỏ hạ thấp tông giọng nói, cách so sánh này đúng là rất khớp.
Tô Tử Du lập tức liên tưởng đến dáng vẻ uống trà sữa của người khác.
Không biết tại sao, Tô Tử Du lại cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua, sau gáy bỗng dưng lành lạnh.
Cậu che gáy lại theo bản năng, không hề biết rằng trên mặt của mình đang hiện lên vẻ căng thẳng: "Vậy, vậy ban ngày mà con ác quỷ đó cũng có thể ra ngoài hả?"
Túc Bảo gật đầu: "Ừm ừm, trên đời này có ba loại quỷ."
Bé bẻ ngón tay liệt kê: "Giống như dì xấu xí thì sẽ được gọi là du hồn dã quỷ, bởi vì chết không bình thường nên không thể đi đầu thai được, cứ vất vưởng trên nhân gian như vậy..."
Tô Tử Du nghĩ đến nữ quỷ đã doạ mình sợ tới mức chun đít làm rớt phân, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Tiếp theo còn có lệ quỷ, là do lúc người đó còn sống đã chết rất thảm nên mới biến thành lệ quỷ, sẽ đột nhiên xuất hiện, doạ người khác hồn lìa khỏi xác."
Khuôn mặt nhỏ của Tô Tử Du lại trắng thêm.
"Cuối cùng là thứ được gọi là ác quỷ, rất hung ác, sẽ ăn thịt người.
Ban ngày du hồn dã quỷ và lệ quỷ đều không thể xuất hiện nhưng nó có thể á! Nó mạnh cực kỳ luôn."
Tô Tử Du: "..."
Cậu bịt miệng Túc Bảo lại, nhanh chóng nói: "Được rồi em đừng nói nữa!"
Túc Bảo: "Ưm ưm ưm!"
Tô Tử Du liếc nhìn xung quanh, mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu, những bông hoa đang mỉm cười với cậu.
Ờm...!Giữa trời nắng như vậy, chắc là sẽ không có quỷ đâu...
Cậu buông Túc Bảo ra.
Túc Bảo nhanh nhảu bảo: "Anh ơi, anh sợ đúng không? Không sao mà, sợ hãi chẳng có gì xấu hổ cả!"
Tô Tử Du: "...!Không nói được thì đừng có nói nữa."
Không biết có phải vì đã học được nhiều điều từ chỗ Kỷ Trường hay không mà cục bột nhỏ không quá thích nói chuyện