Giáo viên chủ nhiệm hơi khựng lại rồi nhìn về phía Tuyết Nhi.
Nhìn quầng mắt của cô bé hơi thâm đen, hình như ngủ không ngon giấc, chắc Tuyết Nhi thức khuya để chuẩn bị bài.
Cô giáo không đành lòng cắt ngang lời Tuyết Nhi, nói: "Được, Tuyết Nhi đọc thuộc lòng, các bạn khác cũng có thể đọc sách xem Tuyết Nhi đọc thuộc lòng có đúng hay không."
Tuyết Nhi chắp tay sau lưng, đọc to: ", tác giả: Cao Đỉnh.
Cỏ mọc, ưng bay về trời tháng hai..."
Cô bé thuộc lòng từng chữ một, lời nói chuẩn xác và đầy cảm xúc, hệt như ngâm thơ trên sân khấu.
Các bạn học thán phục: "Thật tuyệt!".
Giáo viên chủ nhiệm cũng gật đầu khen: "Rất tốt."
Tuyết Nhi ngồi xuống, sửng sốt.
Chỉ 2 từ thế thôi ư?
Sao chỉ khen cô bé vỏn vẹn hai từ?
Rõ ràng cô bé đọc thuộc rất hay mà!
Tại sao cô giáo không hỏi cô bé có tự học ngoài giờ không, cô bé còn muốn nói mình luôn chăm chỉ học hành đấy…
Tuyết Nhi không vừa lòng thỏa ý.
Quỷ hư vinh sau lưng Tuyết Nhi cũng hơi bất mãn.
Nó nóng nảy ngẩng đầu lên, để lộ ra một khoảng cách nhỏ giữa mình và Tuyết Nhi.
Túc Bảo mở to đôi mắt.
Giữa Tuyết Nhi và ác quỷ có bao nhiêu là vòi hút.
Kỷ Trường đúng lúc bay tới cũng nhìn thấy sự bất mãn của Tuyết Nhi và quỷ hư vinh.
Nghĩ tới thứ phát hiện lúc đi kiểm tra trong trường, hắn híp mắ, nói: “Túc Bảo, con nói với cô giáo rằng con cũng biết đọc thuộc đi!”
Túc Bảo giơ cao tay nhỏ: “Cô ơi, Túc Bảo cũng làm được!”
Giáo viên chủ nhiệm hơi sửng sốt, nói: "Vậy Túc Bảo cũng đọc thuộc lòng nhé!"
Túc Bảo đứng dậy, ngẩng đầu đọc: "Cỏ mọc, én bay trời tháng hai, liễu say khói xuân, trẻ con đi học về sớm, tranh thủ đón gió đông để thả diều giấy."
Cục bột nhỏ buộc hai bím tóc bé xíu, đầu lắc lư, dù một số từ phát âm không chính xác lắm, giọng nói cũng non nớt, không được tròn giọng như Tuyết Nhi.
Nhưng trông Túc Bảo vô cùng dễ thương!
Cả lớp òa lên một tiếng, chỉ cảm thấy Túc Bảo rất lợi hại.
Chủ nhiệm lớp nhìn Túc Bảo, trái tim bất giác tan chảy.
Cô giáo vui mừng nói: “Túc Bảo lợi hại quá nha, bài như này cũng đọc thuộc được, bình thường có học không con?”
Túc Bảo liếc Tuyết Nhi bên cạnh một cái, đáp: “Không ạ, con vừa mới học thôi!”
Sư phụ dạy cô bé rồi cô bé đọc theo.
Nhưng đọc một lần Túc Bảo đã nhớ rồi.
Trí nhớ của Túc Bảo rất tốt, nhưng chưa ai phát hiện ra điều này….
Chủ nhiệm lớp lại khen lần nữa: “Rất tốt, sau này tiếp tục cố gắng nhé!”
Cô giáo không nghĩ nhiều, chỉ tưởng Tô Tử Du dẫn Túc Bảo đi ăn rồi dạy cô bé.
Tiết học tiếp tục.
Nhưng Tuyết Nhi không sao nghe tiếp được.
Trong mắt cô bé chất chứa sự khó tin và không phục, rõ ràng Túc Bảo đọc không tốt như cô bé, sao giáo viên lại khen nhiều như vậy?
Cô bé đọc thuộc bài thơ này mất cả một buổi tối, còn Túc Bảo lại nói chỉ mới học ban nãy, rõ là nói dối mà!
Tuyết Nhi thấy bất công quá đỗi, chắc chắn do giáo viên coi trọng cái danh thiên kim nhà họ Tô của Túc Bảo nên mới tấm tắc khen ngợi dường ấy.
Nếu cô bé là thiên kim của nhà họ Tô, há chẳng phải tốt hơn Túc Bảo nhiều sao….
Đáy mắt Tuyết Nhi thoáng hiện sự đố kỵ, trong lòng lại luôn nghĩ đến một chuyện:
Giết Túc Bảo, cô bé sẽ là thiên kim của nhà họ Tô, giết Túc Bảo, cô bé sẽ là thiên kim của nhà họ Tô….
Tuyết Nhi mất khống chế, duỗi tay đẩy mạnh!
Ngàn vạn lần không ngờ tới, Túc Bảo đang nhoài người lên bàn.
Tuyết Nhi đẩy vào không trung….
rầm một tiếng va vào lưng ghế của Túc Bảo.
Cô giáo chủ nhiệm ngoảnh đầu lại: “Sao vậy?”
Tuyết Nhi cuống quýt ngồi thẳng dậy, nhưng động tác rất chậm chạp, như kiểu mệt mỏi lắm.
“Không sao… không sao đâu cô..”
Chủ nhiệm lớp mím môi, nhìn dáng vẻ mất tinh thần của Tuyết Nhi, không hiểu sao cứ cảm thấy kỳ quặc.
Quỷ hư vinh liên tục đảo mắt, cảnh giác nhìn Kỷ Trường.
“Này….
đây là do Tuyết Nhi tự mình động tay động chân, không phải do ta đâu nhé!” quỷ hư vinh nói.
Nó khẽ di chuyển hồn thể khổng lồ của mình, biết rõ ở lại sẽ nguy hiểm nhưng không nỡ rời khỏi cổ Tuyết Nhi.
Còn bé như vậy đã chuộng hư vinh và giả dối, bát tự cũng phù hợp với nó, thực sự khó tìm lắm nha!
Cho nó thêm hai ngày, nó nhất định có thể