Túc Bảo rất khỏe, kéo Tô Tử Du chạy cực nhanh.
Tô Tử Du vừa bước vào trong rừng cây đã nhìn thấy Tuyết Nhi đứng ở cách đó không xa.
Cô bé đang cúi đầu, eo hơi khom, hai tay buông thõng xuống.
Thấy cậu đi vào, cô bé từ từ ngẩng đầu lên rồi hau háu nhìn cậu .
Tô Tử Du chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, cả người như muốn nứt làm đôi.
Túc Bảo quay đầu: “Anh trai, anh sợ phải không, hay là anh về trước đi!”
Tô Tử Du đang muốn bỏ cuộc nửa đường lại đứng yên tại chỗ, bấm bụng nói: “Sợ ư? anh mà sợ ư?”
Bình tĩnh….
cậu phải bình tĩnh…
Trên đời này không gì có thể hù dọa cậu.
Tô Tử Du đang nghĩ vậy thì không rõ từ đâu truyền tới tiếng hét lớn: “A---”
Tô Tử Du lập tức nhảy cẫng lên: “A aa!”
Túc Bảo giật thót, vội chộp lấy tay Tô Tử Du đang chạy như điên ra ngoài, nói: “Anh ơi là Tiểu Ngũ đấy!”
Chỉ nghe Tiểu Ngũ trong cặp của Túc Bảo đang hát: “Tay trái chỉ trăng, tay phải cầm tơ hồng….
chàng với thiếp….
a a a….”
Vì âm cao không lên được nên đoạn aaa phía sau biến thành tiếng la hét.
Tô Tử Du: “…”
Cậu muốn ngửa mặt lên trời để mặc lệ rơi.
Lúc này, Tuyết Nhi nhẹ nhàng đi tới, bước chân nhẹ như gió thoảng mây bay, giống đi bằng đầu ngón chân.
“ Anh Tử Du, anh cũng đến rồi à?” Tuyết Nhi cười khanh khách.
Tô Tử Du: “…”
Những giọt nước mắt vừa chực trào ra đã nhanh chóng ráo hoảnh, thay vào đó là lông tơ dựng đứng.
Mặt Tuyết Nhi tái nhợt, đôi mắt trũng sâu và quầng mắt thâm đen.
Mặt Tuyết Nhi cứng đờ nhưng vẫn cố chấp muốn nặn ra một nụ cười e lệ, trông chỉ khiến người ta không gặp giá rét mà vẫn run cầm cập.
Tô Tử Du cảm thấy cả người như tê dại: “Cậu..”
Túc Bảo đứng chặn trước người Tô Tử Du, chau mày nói: “Có chuyện gì cứ nhắm vào ta, đừng có dọa anh trai của ta!”
Gương mặt cục bột nhỏ phinh phính sữa, nước da trắng hồng non nớt, lúc này đang lộ rõ vẻ nghiêm túc.
“Sư phụ….
sư phụ.” Túc Bảo ngoảnh đầu nhìn quanh.
Sư phụ đâu rồi?
Kỷ Trường bay từ bên ngoài vào: “Đến đây.”
Người đàn ông vận áo choàng trắng có đôi mắt sâu, sống mũi thẳng, đôi môi đỏ, tà khí và quyến rũ.
“Gọi gì vậy, hửm?” Kỷ Trường đi tới, đưa tay xoa nhẹ đầu Túc Bảo.
Túc Bảo hồ nghi nhìn về phía sau.
Sư phụ sao thế nhỉ?
Rủ phạt đứng cùng cô bé thì sư phụ bảo vô vị, muốn đi lượn quanh trường học.
Tiết học bắt đầu cũng chỉ vào ngồi cùng cô bé một chốc rồi lại ra ngoài.
Hồi nãy còn không thấy bóng người đâu….
à không thấy bóng quỷ đâu.
Có điều giờ không phải lúc nghĩ tới mấy chuyện này, Túc Bảo ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ, Tuyết Nhi bị sao vậy?”
Cục bột nhỏ hồ nghi.
Theo những gì sư phụ dạy thì lẽ ra quỷ hư vinh chưa bá chiếm được vỏ bọc của Tuyết Nhi.
Nhưng bây giờ Túc Bảo cảm thấy không còn bóng dáng Tuyết Nhi trong thân thể trước mặt nữa.
Kỷ Trường nheo mắt nhìn Tuyết Nhi, thờ ơ nói: “Cái này gọi là Quỷ thế thân.”
“Quỷ nhập thân và Quỷ thế thân chỉ khác một từ, nhưng lại hoàn toàn khác nhau.
Quỷ nhập thân sống bám trên người kí chủ và gây ảnh hưởng tới kí chủ.
Quỷ thế thân lại có ý đồ thao túng kí chủ, nhưng chưa hoàn toàn chiếm được cái vỏ của kí chủ.”
Túc Bảo gật đầu như bổ củi: “Ồ…hóa ra đây chính là Quỷ thế thân.”
Mặt Tô Tử Du trắng bệch, hỏi: “Cái gì… cái gì là Quỷ thế thân?”
Cậu bé theo học khoa học công nghệ vô cùng lạnh lùng và loogic kia lúc này đang thể hiện phản ứng giống một đứa trẻ bình thường.
Túc Bảo giải thích lại một lượt theo những gì Kỷ Trường dạy: “Quỷ thế thân ấy à….
anh trai nhìn đi…”
Túc Bảo chỉ về phía Tuyết Nhi đang kiễng chân lên: “Quỷ thế thân chính là con quỷ thao túng kí chủ, bây giờ phía sau Tuyết Nhi có một con quỷ đang nằm bò lên người chị ấy, hai chân nó chèn bên dưới gang bàn chân của Tuyết Nhi, thay Tuyết Nhi bước đi…”
Tô Tử Du: “…”
Cậu vừa sợ vừa không thể kiểm soát ánh mắt của mình.
Quả nhiên trông thấy Tuyết Nhi đang nhón chân lên, mu bàn chân thành một đường thẳng, tóm lại là kiễng chân đứng theo cách mà người thường không thể làm được.
Tô Tử Du lại muốn bỏ chạy rồi.
Túc Bảo nói tiếp: “Thế nên khi xung quanh ta xuất hiện quỷ, tuyệt đối đừng chạy! Người không thể chạy nhanh hơn quỷ, hơn