Sáng sớm, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương ức chế không được kích động liền tỉnh lại, nhìn thấy người ở giữa vẫn đang ngủ say, hai người không hẹn mà cùng sờ lên bụng người này. Nơi này có ba đứa nhỏ… là bé trai hay là bé gái, bộ dạng sẽ giống ai? Một lát sau, Bạch Tang Vận dường như có chút khó chịu xoay người, Lam Khuyết Dương vội vã giúp hắn xoa ấn thắt lưng, cuối cùng, Bạch Tang Vận hơi nhíu mi xuống.
“Vất vả Tang Vận rồi, đợi sau khi đứa nhỏ ra đời, trẫm phải hảo hảo bồi thường hắn.” Lưu Hoài Diệp cũng cẩn thận xoa ấn thắt lưng Bạch Tang Vận, trước khi đến hắn đã hỏi cặn kẽ thái y, biết người có thai nơi nào sẽ khó chịu. Chỉ là đã sắp sáu tháng, trên người người này ngoại trừ bụng lớn ra, chỗ khác trên người vẫn là không có thịt gì, điều này làm cho bọn họ thập phần lo lắng.
Lam Khuyết Dương lại xoa bụng Bạch Tang Vận, dưới bàn tay, cú đá rõ ràng truyền đến, khiến cho tim của hắn lần thứ hai lại mãnh liệt. “Hoàng thượng, con của ta ngươi đến không dễ dàng, nhưng đừng để cho bọn chúng bị nửa điểm thương tổn, nếu lại làm cho Tang Vận thương tâm, ta ngươi đâu còn có mặt mũi gặp hắn.” Sau khi đứa nhỏ ra đời chắc chắn sẽ nuôi trong cung, nhưng đối với mấy nữ nhân trong cung kia, Lam Khuyết Dương một chút cũng không yên tâm.
Lưu Hoài Diệp nghe ra ý trong lời nói của Lam Khuyết Dương, lên tiếng, “Trẫm biết, chờ sau khi hồi cung trẫm sẽ an bài.” Hắn cũng nghĩ đến, hắn sẽ không để cho con của hắn cùng với người hắn yêu lại bị tổn thương.
Có lẽ là khúc mắc trong lòng tiêu tan, cũng có lẽ là có người thương làm bạn, Bạch Tang Vận một ngày này ngủ so với những ngày qua sâu hơn, cũng lâu, lúc mặt trời sắp lên cao, hắn mới yếu ớt tỉnh lại, thấy hắn đã tỉnh, tay vẫn giúp hắn xoa ấn phần eo mới ngừng lại. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương sớm đã thức dậy sau khi dùng qua đồ ăn sáng vẫn ở bên cạnh hắn giúp hắn thư giãn khó chịu của phần eo.
“Các ngươi khi nào dậy? Ta cũng không biết.” Để Lam Khuyết Dương đỡ mình ngồi dậy, Bạch Tang Vận xuống giường rửa mặt, hôm nay hắn ngủ rất say, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
“Như vậy mới tốt, thái y nói, Tang Vận phải ăn nhiều ngủ nhiều.” Lưu Hoài Diệp phất phất tay với người hầu hạ trong phòng, bảo bọn họ đi lấy đồ ăn, “Tang Vận, ta từ trong cung mang theo một ít thuốc bổ, một hồi ăn đồ ăn sáng ngươi uống một chút, ngươi rất gầy, đợi đến lúc sinh sản sợ sẽ vất vả.” Quyến luyến không rời sờ bụng Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp có hưng phấn cùng khẩn trương của người sắp làm cha.
“Hoài Diệp, Khuyết Dương,” Bạch Tang Vận xoay người nhìn hai người, “Có chuyện ta muốn thương lượng một chút với các ngươi… Trong bụng ta có hai đứa nhỏ, ta có thể khẳng định có một đứa là của Hoài Diệp, nhưng đứa kia ta không biết là của ai. Nhưng ta muốn đứa nhỏ kia… sẽ theo họ của Khuyết Dương, một là lưu một hậu sinh cho Khuyết Dương, hai… cũng miễn cho tương lai giữa hai đứa nhỏ tranh đoạt cái gì.” Ý tứ Bạch Tang Vận mặc dù không rõ ràng, nhưng Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương đều hiểu được, sợ hai đứa nhỏ sau này tranh hoàng vị, nếu họ là họ của hai người, tương lai một đứa kế thừa đế vị, một đứa chưởng quản Vận phường.
Lam Khuyết Dương không nói gì, với hắn mà nói, đứa nhỏ họ gì cũng được, chỉ cần là do Tang Vận sinh, chính là con hắn, hắn đều sẽ thương yêu, chuyện này quan trọng nhất là xem quyết định của Lưu Hoài Diệp.
Lưu Hoài Diệp sau khi nghe được cũng không có gì biến hóa, thản nhiên nói: “Tang Vận, đứa nhỏ này đã là do ngươi sinh, muốn họ gì ngươi tự quyết định là được, ta đều nghe theo ngươi.” Với hắn mà nói, người này về sau muốn làm cái gì thì làm cái đó, hắn không chỉ có muốn sủng đứa nhỏ lên trời, càng muốn sủng “cha” của đứa nhỏ lên trời.
“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Phản ứng của Lưu Hoài Diệp nằm trong dự liệu của Bạch Tang Vận, nhưng hắn vẫn là hôn Lưu Hoài Diệp một cái để tỏ rõ cảm động trong lòng.
“Tang Vận…” Hôn Bạch Tang Vận chủ động một hồi, Lưu Hoài Diệp có chút ảo não vuốt bụng Bạch Tang Vận, “Chờ đứa nhỏ ra đời, ngươi nên bồi thường ta cho tốt.” Trời biết, hắn sắp nghẹn điên rồi. Bạch Tang Vận cười, có chút ý xấu lại hôn lên Lưu Hoài Diệp, dù gì vẫn muốn để y bớt giận không phải sao?
“Tang Vận…” Thở dốc kéo Bạch Tang Vận ra, trên mặt Lưu Hoài Diệp là tình dục không cách nào che lấp, hắn cắn răng nói, “Tang Vận, ta sau này nhất định phải cho ngươi một tháng cũng không xuống giường được.”
Bạch Tang Vận cười ra tiếng khó có được, nắm lấy tay Lam Khuyết Dương đang sờ tới sờ lui không ngừng trên bụng hắn nói, “Ta sẽ bình an sinh hạ đứa nhỏ, ta muốn cùng các ngươi, cùng con vượt qua quãng đời còn lại.” Ngũ Mặc đã nói với hắn, sẽ để hắn bình an sinh sản, hắn tin tưởng Ngũ Mặc, tin tưởng chính mình sẽ không chết.
“Đấy là nhất định, Tang Vận.” Lam Khuyết Dương dán lên bụng Bạch Tang Vận, hắn cũng không biết tâm tình làm cha sẽ là như vậy, thời khắc nào cũng muốn nghe xem động tĩnh của con, “Tang Vận, ta lần đầu tiên cảm thấy sốt ruột như thế, hận không thể làm cho ngươi lập tức liền sinh hạ đứa nhỏ.”
“Tang Vận, chúng ta đến nghĩ nghĩ tên đứa nhỏ này được không?” Lưu Hoài Diệp hưng trí đến đây, vừa bón Bạch Tang Vận ăn cháo, vừa đề nghị.
“Ừ, nếu là nam hài nhi, gọi là gì mới tốt, nếu là nữ hài nhi, lại nên gọi là gì.” Lam Khuyết Dương gật đầu xưng phải, sau đó, ba người bắt đầu thương lượng, bất quá, chuẩn xác mà nói là hai người.
………
Nhìn chằm chằm lồng ngực xích lõa trước mắt, trên mặt Thượng Quan Vân tựa như có thể toát ra sức nóng như lửa. Cái tay siết chặt ngang hông, tầm mắt quen thuộc ở đỉnh đầu người này cho hắn biết người này đã tỉnh dậy, có thể tưởng tượng được hết thảy phát sinh tối hôm qua, Thượng Quan Vân cũng không dám ngẩng đầu, chỉ là ôm đầu về phía trước, chôn lên. Cả người đều đau, nhất là nơi đó, mặc dù đã bôi thuốc nhưng vẫn là đau, nhưng đau đớn này vừa khiến cho trong lòng hắn có chút ngọt ngào, vừa có chút không biết làm sao.
Đêm qua người này mang hắn về phòng, liền ném hắn lên trên giường, sau đó hôn