“Bạch đại ca.” Mấy ngày sau, Thượng Quan Vân tinh thần phơi phới đến gần gian phòng của Bạch Tang Vận kêu lên.
“Xem ngươi bộ dáng cao hứng thế này, hiểu lầm đã giải trừ?” Bạch Tang Vận ra ngoài tản bộ quay về có chút mệt mỏi nằm trên giường, từ sau khi hai người kia tới tất cả khó chịu trong người dường như toàn bộ cũng tới, làm cho hắn đã nhiều ngày cơ hồ đều là trải qua trong mê man. Thấy Thượng Quan Vân khí sắc rất tốt, Vệ Mạnh Hâm có bộ dáng thỏa mãn, Bạch Tang Vận biết hai người kia đã vô sự rồi. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đi thương nghị sự tình cùng Ngũ Mặc, chỉ để lại Bạch Tang Vận cùng người phụ trách hầu hạ.
“Vâng,” Thượng Quan Vân ngồi bên giường Bạch Tang Vận có chút xấu hổ nói, “Bạch đại ca, cám ơn ngươi.” Nếu không có người này, hắn hôm nay e rằng vô pháp cùng một chỗ với Mạnh Hâm.
“Đừng nói cám ơn cái gì…”Bạch Tang Vận nhìn về phía Vệ Mạnh Hâm, có phần nghiêm túc nói, “Vệ đại nhân, có những chuyện nói ra so với để trong đầu tốt hơn. Thượng Quan lần này xuất cung nếu không phải Lôi Bưu cứu hắn, sợ đã đông chết trong tuyết rồi, nếu thật như vậy, Vệ đại nhân chẳng phải là sẽ ôm hận chung thân? Huống hồ Thượng Quan thân là hoàng thượng, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, đối với Trạch Yên mà nói đều là chuyện rối loạn căn cơ. Còn có… ta biết ngươi không nỡ Thượng Quan, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng thượng, có một số việc mặc dù không muốn nhưng vẫn là phải để hắn tự mình đi làm, vẫn là phải dạy hắn, thân là vua của một nước, chung quy phải hiểu được một vài sự tình, nếu không có chuyện gì, Vệ đại nhân một khi không thể phân thân, Thượng Quan sẽ nguy hiểm.”
Đối với Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận là thực sự coi hắn như đệ đệ yêu thương, mấy ngày ở chung với Thượng Quan Vân này, Bạch Tang Vận đã đoán được Thượng Quan Vân ở Trạch Yên đại khái là như thế nào, sau khi nhìn thấy Vệ Mạnh Hâm càng đoán được tám chín phần mười, vì thế hắn không thể không lo lắng nhiều một chút cho Thượng Quan Vân, dù sao thân trong hoàng gia, có một số việc là trốn không xong, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
“Vệ Mạnh Hâm đa tạ hầu gia dạy bảo, lần này tạ ơn sự chiếu cố của hầu gia với Vân, tạ ơn sự chiếu cố của hầu gia đối với hoàng đế Trạch Yên ta.” Vệ Mạnh Hâm lấy một thân phận khác với thừa tướng của Thượng Quan Vân để nói lời cảm tạ với Bạch Tang Vận.
“Ta đã nói, muốn thực sự tạ ơn ngươi nên đi tạ ơn Lôi Bưu. Hắn là người Trạch Yên, lúc trước tuy là phạm vào sự trốn đi, nhưng cũng là sự tình có nguyên do, nếu Vệ đại nhân thật muốn đáp tạ, không ngại an trí chuyện của Lôi Bưu một cái, cũng để cho hắn có thể về thăm nhà một chút.” Bạch Tang Vận vẫn biết Lôi Bưu muốn trở về, vừa lúc nhân cơ hội này đưa ra.
“Vệ mỗ đã biết, thỉnh hầu gia yên tâm, Lôi Bưu cứu hoàng thượng, công này có thể bù lại vạn tội.” Vệ Mạnh Hâm lập tức đáp ứng, hắn đã biết được từ trong miệng Thượng Quan Vân, cũng dị thường cảm tạ dụng tâm của Bạch Tang Vận đối với Thượng Quan Vân, mặc dù hắn từng có chút ghen tị đối với việc Thượng Quan Vân ỷ lại vào người này như thế.
“Bạch đại ca, cám ơn ngươi.” Thượng Quan Vân cũng không để ý, tiến lên ôm lấy Bạch Tang Vận, hắn tuy là Lôi Bưu cứu, nhưng chân chính để hắn nương tựa ngoại trừ Vệ Mạnh Hâm ra chính là Bạch Tang Vận, hơn nữa, hắn còn hại Bạch Tang Vận có thể mất đi tính mạng.
“Thượng Quan, ngươi mặc dù tuổi còn nhỏ, thân mình khỏe mạnh, nhưng cũng phải chú ý một chút, đừng quá mệt nhọc.” Thấy Thượng Quan Vân lại bắt đầu tự trách, Bạch Tang Vận chọc chọc mấy chấm đỏ trên cổ Thượng Quan Vân trêu ghẹo nói, để cho Thượng Quan Vân dời đi tâm tư. Quả nhiên, Thượng Quan Vân có chút không rõ nhìn Bạch Tang Vận, mà Vệ Mạnh Hâm ở bên cạnh lại không nửa phần xấu hổ, mà dương dương tự đắc.
“Này, dấu vết rõ ràng như thế, để cho những đại thần của ngươi kia thấy được không tốt.” Bạch Tang Vận lần này nói rất trực tiếp, Thượng Quan Vân phản ứng một hồi mới hiểu được, khuôn mặt liền đỏ lên.
“Bạch đại ca…” Thượng Quan Vân không biết Bạch Tang Vận lại biết nói đùa như thế này.
“Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều,” Bạch Tang Vận cười rộ lên, “Yên tâm, ta sẽ bình an sinh hạ đứa nhỏ, chúng ta phải tin tưởng Ngũ Mặc. Nếu ngày nào đó bọn họ lại chọc ta tức giận, ta sẽ đi Trạch Yên đến cậy nhờ ngươi.”
“Được, cứ như vậy mà định,” Thượng Quan Vân đã hiểu dụng ý của những lời Bạch Tang Vận nói, kéo tay Bạch Tang Vận nói, “Bạch đại ca, ta cảm thấy bọn họ không xứng với ngươi, chờ ngươi tới Trạch Yên rồi, ta giới thiệu cho ngươi mấy nam tử so với hai người bọn họ mạnh mẽ hơn gấp trăm lần, chắc chắn sẽ không chọc ngươi đau lòng.” Vừa mới nói xong, liền nghe hai đạo thanh âm bất mãn truyền đến.
“Không cần, Tang Vận cả đời cũng không tới Trạch Yên!”
“Tang Vận chỉ có thể ở Huệ Diệu!”
“Hoài Diệp, Khuyết Dương…” Thấy sắc mặt hai người kia không tốt, cũng biết bọn họ tức giận vì lời nói vừa rồi của Thượng Quan Vân, bất quá Bạch Tang Vận lại không nói cái gì, mà là nói với Thượng Quan Vân, “Thượng Quan, ngươi đi ra lâu như vậy, cũng nên trở về.” Nước không thể một ngày không có chủ, huống chi Thượng Quan Vân còn là một mình chạy ra.
“Không, Bạch đại ca.” Thượng Quan Vân lại thu hồi nụ cười, kéo chặt tay Bạch Tang Vận, “Ta muốn ở nơi này cùng ngươi, chờ con của ngươi sinh ra ta sẽ trở về.” Thấy Bạch Tang Vận còn muốn nói cái gì, Thượng Quan Vân lập tức nói, “Bạch đại ca, ngươi cái gì cũng đừng nói, dù sao ta là hạ quyết tâm phải đợi ngươi sinh hạ đứa nhỏ mới đi, có chuyện gì Mạnh Hâm sẽ xử lý, ta muốn cùng ngươi.” Nói xong đứng dậy bất mãn nhìn Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương một cái liền kéo Vệ Mạnh Hâm đi. Hắn cảm thấy bọn họ không xứng với Bạch Tang Vận tốt như vậy, về sau nhất định phải nghĩ biện pháp để Bạch Tang Vận đến Trạch Yên, hắn muốn giới thiệu cho Bạch Tang Vận nam nhân tốt nhất Trạch Yên, đương nhiên, ngoại trừ Mạnh Hâm của hắn.
“Tang Vận, sau này không được đi Trạch Yên.” Lưu Hoài Diệp tức giận gầm nhẹ.
“Không chỉ không thể đi Trạch Yên, sau này cách Thượng Quan Vân xa một chút, miễn cho làm hư Tang Vận.” Lam Khuyết Dương ý lạnh đầy mắt.
“Hai người các ngươi…” Bạch Tang Vận nằm xuống, “Đều sắp là người làm cha… Sao còn giống như một đệ tử thế gia? Thượng Quan bất quá là nói đùa, cũng là các ngươi cảm thấy ta sẽ thích người khác?”
Hai người nhưng không vì Bạch Tang Vận nói mà giãn chân mày, “Tang Vận, ta đương nhiên biết ngươi sẽ không thích người khác, nhưng ta không thích có người mơ ước ngươi, nếu có thể, ta muốn khóa ngươi ở trong cung, để ngươi một bước cũng không thể xuất cung.”
“Tang Vận, nếu không phải thân phận của hai chúng ta, ngươi sớm bị người đoạt đi rồi, đâu còn có thể mang đứa nhỏ của chúng ta, về sau vẫn là ở trong cung đi, trong cung thanh tịnh.” Lam Khuyết Dương nói, vào kinh, hắn mới biết được nam tử bộ dáng giống như Tang Vận vậy khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, thế đạo này, sẽ không vì ngươi là nam tử mà không có người cướp đoạt.
“Ta buồn ngủ, các ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó đi, đừng quấy rầy ta và con nghỉ ngơi.” Nhắm mắt lại, Bạch Tang Vận không muốn để ý tới hai người cố tình gây sự