Tư Đồ Thánh Dực cố gắng nén cười, biến mất phía sau cái cây.
Đỗ Minh Nguyệt xoa tay, nhìn Vân Thư, dùng ngữ khí người từng trải nói với nàng: “Cô nương, không thể qua khoan dung khi đối đãi với tôi tớ nếu không họ sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước đấy!”
Vân Thư cười lạnh trong lòng một tiếng rồi đổi chủ đề; “Công tử, không biết giao dịch ngài nói là gì?” Nếu như không phải nàng sợ mạnh mẽ cướp Băng Tuyết Linh Chi sẽ làm nó hư hao thì Vân Thư đã đập chết tên này từ lâu rồi.
Mỗi khi nhìn Đỗ Minh Nguyệt đụng vào Băng Tuyết Linh Chi, nàng lại tăng thêm một chút hận thù đối với gã ta. Tiếc là nếu nàng đập chết Đỗ Minh Nguyệt, nàng còn phải lo lắng việc thân thể to béo này của gã ta có thể sẽ đè hư bảo vật như Băng Tuyết Linh Chi.
Nghe Vân Thư nhắc tới, Đỗ Minh Nguyệt cười gian, giơ một ngón tay lên nói; “Một đêm đổi lấy Băng Tuyết Linh Chi!” Tia dâm ô trong mắt gã ta không hề che giấu.
“Hả?” Vân Thư híp mắt, trong đôi mắt tràn ngập tia tức giận.
Đỗ Minh Nguyệt cầm túi vải trong tay giơ về phía trước, huơ huơ trước mặt Vân Thư. Thịt béo trên mặt lại chồng lên nhau theo nụ cười của gã ta, trông vô cùng ghê tởm.
“Cô nương, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, thứ này năm mươi năm mới có một đóa đấy!” Gã ta làm ra vẻ rất đáng tiếc nói, con ngươi lại nhìn chằm chằm Vân Thư, cười tới mức run rẩy cả người.
Vân Thư mắt lạnh nhìn, tay nhận lấy túi vải.
Dù thế nào, phải lấy được nó trước đã.
Tay nàng vừa mới chạm vào túi vải thì tay Đỗ Minh Nguyệt lại thuận thế nắm lấy ngón tay trắng nõn, mềm mại không xương của Vân Thư, mặt cũng tiện thể kề sát vào.
Bùm!
Thân thể Đỗ Minh Nguyệt bắn ra ngoài như một viên đạn bị bắn, dập mạnh vào cành cây to lớn, gã ta đau tới mức không thể đứng thẳng eo.
Tư Đồ Thánh Dực lạnh lùng bước nhanh tới bên người Đỗ Minh Nguyệt, đá một cú vào nơi giữa hai chân gã ta mà không chút nể mặt.
“A!” Tiếng hét đau đớn tê tâm phế liệt vang lên, Đỗ Minh Nguyệt kéo căng cuống họng thét lớn.
Tư Đồ Thánh Dực không hề để ý tới gã ta nữa mà tức giận đi tới bên cạnh Vân Thư, nhận túi vải trong tay nàng, lấy Băng Tuyết Linh Chi ra rồi cẩn thận bỏ vào trong hộp bạch ngọc. Sau đó y mới ngẩng đầu, khiển trách Vân Thư: “Sau này nàng phải cách xa kẻ như thế một chút, mới nhìn là đã biết tên đó không phải người tốt rồi!”
Nhìn người đang ông đang hơi nhếch môi mỏng, Vân Thư lại vô cùng thoải mái, nàng nhón chân lên hôn Tư Đồ Thánh Dực một cái rồi lẳng lặng bỏ hộp ngọc vào trong không gian, sau đó nàng lãnh đạm nói: “Chung quanh có mai phục!”
Vân Thư vừa dứt lời thì bốn phương tám hướng vang lên tiếng vang kịch liệt, mũi tên màu đen mang theo âm thanh rít gió bay thẳng về phía Tư Đồ Thánh Dực.
Tư Đồ Thánh Dực cũng không khẩn trương mà bình tĩnh quét mắt xung quanh, sau đó, y ôm Vân Thư lên, đeo Băng Tuyết Linh Chi lên cổ Vân Thư. Kế tiếp bàn tay Tư Đồ Thánh Dực nắm lấy áo choàng của mình, y vận lực tung người, thân thể xoay tròn trên không.
Áo choàng màu đen xoay tròn trên không hóa thành một vật thể hình cầu màu đen.
Bịch!
Mũi tên nhọn đụng vào vật thể hình cầu màu đen, dường như mũi tên nhọn đã bị dính cứng lên áo choàng, không một mũi tên nào rớt xuống, lặng yên không một tiếng động.
Hồi lâu, không có mũi tên nhọn nào bay ra nữa, cung thủ nhìn nhau rồi đồng loạt đứng lên, chạy về phía Đỗ Minh Nguyệt.
Bọn họ là người bảo vệ riêng của Đỗ Minh Nguyệt. Đại trưởng lão đặc biệt phái họ tới đây để bảo vệ cho tôn tử duy nhất của mình.
“Ra mắt thiếu gia! Thuộc hạ đã cứu giá chậm trễ!” Một đám ngươi vây quanh Đỗ Minh Nguyệt, quỳ gối hành lễ.
Đỗ Minh Nguyệt xua tay rồi chỉ về phía bóng người còn đang xoay tròn phía trên: “Giết tên đàn ông kia cho ta, bắt sống cô nương kia!” Dù là hiện tại, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt vẫn chỉ có phụ nữ.
“Vâng!” Đám người kai đồng loạt đứng dậy, đứng thẳng lưng vây quanh Đỗ Minh Nguyệt, dùng cơ thể bảo vệ Đỗ Minh Nguyệt một cách chặt chẽ, còn ánh mắt họ lại rơi vào bóng người màu đen trên không.
“Đi thôi!” Giọng nói trầm thấp của Tư Đồ Thánh Dực vang lên, y thuận tay hất áo choàng. Mũi tên nhọn dính trên áo choàng trước đó biến thành
vũ khí xé gió khí thể bay về phía Đỗ Minh Nguyệt.
Âm thanh mũi tên ghim vào thịt vang lên.
Sau đó là tiếng một người nặng nề ngã xuống đất, sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt tái nhợt. Gã ta nhìn thấy cả một đám người đang sống lại ngã xuống chết ngay trước mặt mình, trên mặt không còn chút máu.
Trên bầu trời, Tư Đồ Thánh Dực ôm Vân Thư từ từ hạ xuống đất, chân chạm xuống đất bằng, ánh mắt khó hiểu.
“Đừng giết hắn! Phiền toái!” Vân Thư kéo Tư Đồ Thánh Dực lại, nàng biết lời nói trước đó của Đỗ Minh Nguyệt khiến cho Dực Vương điện hạ, kẻ mà khiến người vừa nghe thấy tên thôi đã biến sắc, vô cùng tức giận.
Tư Đồ Thánh Dực dời mắt nhìn Vân Thư, cuối cùng y cũng không làm gì nữa.
Dám mơ ước thê tử của y, nếu Đỗ Minh Nguyệt không phải là tôn tử của đại trưởng lão, y tuyệt đối không chỉ làm tới mức này thôi đâu, y mà giết Đỗ Minh Nguyệt thật thì đại trưởng lão sẽ phát điên mất.
Vân Thư cười duyên, chậm rãi tới gần Đỗ Minh Nguyệt, trong tay nàng lóe lên ánh sáng bạc, một cây châm bạc đâm thẳng vào trong huyệt đạo ttrên trán của Đỗ Minh Nguyệt.
Ngay tức thì, miệng Đỗ Minh Nguyệt sùi bọt mép, gã ta đã hôn mê bất tỉnh.
“Nàng làm gì thế?” Tư Đồ Thánh Dực nhìn Vân Thư bằng ánh mắt hứng thú.
Tuy bỏ qua cho Đỗ Minh Nguyệt như thế khiến y rất khó chịu nhưng thành Y Dược vẫn thuộc thế lực của Hiệp Hội Dược Tề Sư, dù y giải quyết được thì cũng vô cùng phiền toái. Đây cũng là nguyên nhân y không hề làm thêm hành động gì nữa khi Vân Thư giữ chặt mình.
Còn Vân Thư cũng không phải là người không hiểu chuyện.
“Chỉ làm tăng thêm một người không thể nhìn thấy phong cảnh của thế gới này mà thôi!” Vân Thư lạnh nhạt nói.
Châm bạc vừa đâm vào, nàng đã phá hủy trung khu của Đỗ Minh Nguyệt, đó là nơi kiểm soát thị lực của con người. Nàng không giết gã ta nhưng nàng muốn hủy diệt ánh mắt ngấp nghé mình.
Đừng nên chọc giận phụ nữ, phụ nữ chính là người khó đối phó nhất trên đời này.
Tư Đồ Thánh Dực kéo Vân Thư, tựa đầu, vùi sâu vào trong tóc nàng, cảm nhận mùi hương như có như không trên người này: “Thật độc ác nnhưng ta thích!”
Tuy Tư Đồ Thánh Dực cũng không sợ hãi Hiệp Hội Dược Tề Sư nhưng nếu thật sự trêu chọc họ thì sẽ rất phiền phức.
Chỉ cần giữ lại mạng của Đỗ Minh Nguyệt, đại trưởng lão tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Hiệp Hội Dược Tề Sư để đối địch với Dực Vương điện hạ của nước Thiên Hoa. Về phần Đỗ Minh Nguyệt còn có thể nhìn thấy thế giới này không thì không nằm trong sự suy xét của Tư Đồ Thánh Dực.
Trong không gian, Linh Như nhận lấy hộp bạch ngọc mà Vân Thư ném vào, vừa mở ra thì sắc mặt của nó trở nên vô cùng khó coi. Vốn dĩ Băng Tuyết Linh Chi chính là thiên tài địa bảo nên vô cùng yếu ớt, bị Đỗ Minh Nguyệt lăn lộn thế này thì dược tính đã mất hết một nữa.
“Mẫu thân, người làm hay lắm!” Tuy bản tính nó thiện lương nhưng đối với kẻ phá hoại tự nhiên như Đỗ Minh Nguyệt thì nhóc này vẫn không có chút thiện cảm nào.
Tất cả những kẻ phá hư được liệu đều không phải là thứ tốt!
Trong khu cao cấp, một đám người đang chờ đợi.
“Tham kiến Vương gia, Vương phi!” Thấy hai người ôm nhau tiến đến, mọi người đều quỳ xuống, đồng loạt thỉnh an.
Tư Đồ Thánh Dực ôm Vân Thư vào đại sảnh, tùy ý xua tay bảo: “Tất cả đứng lên đi, tiến vào nói chuyện!”
Vân Thư cũng không tham dự vào cuộc nói chuyên của mấy người đàn ông mà nàng đi thẳng về phòng ngủ, cởi giày nằm lên giường. Nàng thuận tay lấy một quyển sách nhỏ để xem để lại Tư Đồ Thánh Dực ở ngoài cửa.
Vân Thư chưa từng có hứng thú với thiên hạ này. Thứ nàng muốn chỉ là một chốn bồng lai, chưa vào giờ cần địa vị quyền khuynh triều dã.