Có được càng nhiều thì mất đi càng nhiều. Còn Tư Đồ Thánh Dực, nếu y muốn, nàng có thể đi nhìn ngắm tất cả các cảnh đẹp trong thiên hạ này với y, cũng có thể sánh vai tranh đấu với những thứ xấu nhất, ác nhất trên thế gian cùng y.
Vân Thư nàng có đủ tự tin, bất luận Tư Đồ Thánh Dực đi tới đâu, bọn họ vẫn là vàng thật không sợ lửa, nàng có thể sóng vai đi về phía trước cùng hắn.
“Mẫu thân, dược tính của Băng Tuyết Linh Chi đã bị phá hư hơn một nửa rồi. Ta đã dùng đất trong không gian để nuôi trồng nó, vài ngày nữa là có thể khôi phục.” Trong không gian, nó lắc lư cái đầu, tranh công với Vân Thư.
Không gian có hệ thống điều khiển nhiệt độ vô cùng nghiêm ngặt, cũng có bộ phận khống chế nhiệt độ, xây dựng hoàn cảnh sống cho Băng Tuyết Linh Chi không phải quá khó khăn.
Dặn dò tất cả các chuyện về Băng Tuyết Linh Chi xong, Linh Nhi lấy miếng sắt màu đen mua được ở phòng đấu giá bên dưới lòng đất, đưa tới trước mặt Vân Thư, hai tay mở ra: “Mẫu thân, ta có một tin tốt và một tin xấu, người muốn nghe cái nào?”
“Đừng nói nhảm nữa, ta nghe hết!” Mày liễu của Vân Thư dựng lên, vỗ lên đầu Linh Nhi bảo.
Ngay lập tức, nhóc này bĩu môi, nó thật sự không thể làm gì đối với hành động vô lại của mẫu thân.
“Tin tức tốt là ta khẳng định trong miếng sắt màu đen có cất giấu thứ tốt, vô cùng có khả năng là một loại kỹ năng.” Nhóc con dừng một chút rồi tiếp tục nói, giờ phút này, ngữ khí của nó vô cùng đáng thương: “Nhưng mẫu thân à, ta cũng không biết làm sao để lấy thứ kia ra.”
Nó vừa dứt lời, một bàn tay của Vân Thư rơi xuống đầu nhóc con.
“Hiện tại ngươi mới khẳng định, vậy là khi ngươi lường gạt ta mua thứ này, thật ra ngươi cũng không xác định đúng không?” Vân Thư híp mắt, vẻ mặt khó chịu.
Năm mươi mảnh lá vàng, đây chính là một vạn lượng bạc. Nhóc con này không chắc chắn mà đã bảo nàng mua thứ này, lá gan đúng là rất lớn.
Linh Nhi ôm đầu, nước mắt dâng lên, trông vô cùng đáng thương.
Vân Thư không nhịn được mà bật cười, nàng biết lực đánh của mình cỡ nào, trông có vẻ rất mạnh nhưng thật ra không quá đau. Nàng đúng là không nỡ đánh thật nhóc này.
Nhưng nhóc con lại phối hợp như vậy, bộ dạng thật sự rất buồn cười.
“Ngươi đã thử cách nào rồi?” Vân Thư bỏ quyển sách trong tay xuống, hai tay chống cằm, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm cái nơ màu hồng nhạt trên đầu nhóc con màu xanh, phá lệ đẹp mắt.
Linh Nhi leo lên vai Vân Thư, ném miếng sắt màu đen vào trong tay Vân Thư, vô lực bảo: “Ta dùng lửa không gian thử nghiệm rồi, cùng dùng nước luộc thử nhưng không có cách nào hiệu quả. Bình thường, những thứ trong không gian sẽ xuất hiện dưới nhiệt độ cực cao, nhưng ta không biết tại sao lần này lại không dùng được.”
Là Linh của không gian, nó lại không thể lấy ra thứ trong không gian, đây là chuyện vô cùng mất mặt đối với Linh Nhi.
Tiếng đập cửa vang lên, nhóc con nhanh chóng trốn vào trong y phục của Vân Thư, nàng nheo mắt hô lên: “Vào đi!”
“Hình như ta vừa nghe bên trong có tiếng nói chuyện?” Tư Đồ Thánh Dực cầm các loại dược liệu đủ màu sắc trong tay tiến vào, thuận miệng hỏi.
Vân Thư hé mắt, bật dậy khỏi giường, nàng còn chưa trả lời đã nhìn thấy thứ trong tay Tư Đồ Thánh Dực, tức khắc giành lấy khay, vui vẻ hỏi: “Thiên Sơn Lan Chi, Tuyết Liên, Kim Tuyền Thủy? Không ngờ lại tìm được nhanh như thế!”
Tư Đồ Thánh Dực cũng không hỏi nhiều mà giơ tay vuốt ve mái tóc dài màu đen của Vân Thư: “Bây giờ chúng ta trở về hay là phối dược ở đây rồi mới về?”
Trong nước Thiên Hoa gió giục mây vần, nếu như trở về đó phối dược thì có lẽ sẽ có rất nhiều người đối phó Vân Thư nhưng quyền quyết định nằm trong tay nàng, y sẽ không ép buộc nàng làm bất kỳ chuyện gì.
Hơn nữa, Tư Đồ Thánh Dực y vẫn có tự tin sẽ bảo vệ được người mình yêu.
Vân Thư nghiêng đầu đáp: “Phối dược ở đây để tránh cho đêm dài lắm mộng nhưng ta cần nghỉ ngơi một chút mới được. Chàng canh cửa cho ta được không? Đừng để bất
kỳ ai vào quấy rầy ta!”
Trong giọng nói có sự nghiêm túc khó có thể tả, khi nàng phối dược, nếu bị phân tâm bởi bất cứ điều gì thì có lẽ độ chính xác của thuốc giải sẽ bị ảnh hưởng.
Tuy hệ thống có thể trực tiếp tiến hành phân chia tỷ lệ nhưng Vân Thư cũng không cho rằng đây là cái cớ để nàng lười biếng. Nhiều nhất là nàng sẽ tự phối dược trước sau đó lại dùng hệ thống tiến hành kiểm tra.
Tuy nói lực lượng bên ngoài mà mình dùng được cũng thể hiện một loại thực lực nhưng Vân Thư không quá muốn ỷ lại vào nhân tố bên ngoài.
Bởi vì nàng sợ một khi mất đi nhân tố bên ngoài này thì nàng sẽ không biết làm thế nào.
Thực lực!
Tư Đồ Thánh Dực gật đầu không chút do dự, sau đó y xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng.
Còn chuyện y loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng trước đó, y cũng không định truy hỏi đến cùng. Có vài bí mật mà nếu Tiểu Vương Phi không muốn nói thì y cũng sẽ không hỏi.
“Này, chờ một chút!” Vân Thư bỗng nhiên lên tiếng, giữ chặt người đàn ông đang định rời đi, giơ tay đưa miếng sắt màu đen cho y.
“Sao thế?” Tư Đồ Thánh Dực quay đầu lại nhìn miếng sắt màu đen trong tay Vân Thư, khó hiểu hỏi nàng: “Đây là thứ nàng mua lại lần trước sao?”
Vân Thư gật đầu, cạy mở bàn tay to rộng của Tư Đồ Thánh Dực ra rồi đặt miếng sắt lên đó, hai tay mở ra: “Bên trong hình như có động tiên khác nhưng ta không mở ra được. Chàng giúp ta thử một chút!” Ngữ khí của nàng có chút bất đắc dĩ.
Hơ lửa, luộc trong nước cũng không có tác dụng, thứ Vân Thư có thể nghĩ ra cũng chỉ có nội lực. Tiếc là nàng cũng không có nội lực của thế giới này, nên chỉ có cách là tìm Tư Đồ Thánh Dực hỗ trợ.
Tư Đồ Thánh Dực cũng không từ chối, khi y cầm lấy miếng sắt, y đã lập tức hiểu ra. Bàn tay lớn nắm lại thành quả đấm, nắm miếng sắt màu đen trong lòng bàn tay. Nội lực hùng hậu tràn ra từ đầu ngón tay, đánh mạnh lên miếng sắt đen.
Khí thế mãnh liệt của Tư Đồ Thánh Dực bộc phát, ly sứ trên bàn tức khắc nổ tung.
Vân Thư lùi về sau một bước để tránh bị nội lực ngộ thương.
Ánh mắt Tư Đồ Thánh Dực bức người, trên bàn tay y nổi đầy gân xanh, từng tia sáng trắng từ ngón tay y lan ra tới phía trên miếng sắt đen.
“Nội lực thực thể? Mẫu thân, phụ thân rất mạnh!” Nhóc con bỗng nhiên ló đầu nhỏ ra khỏi cổ áo Vân Thư, đánh giá Tư Đồ Thánh Dực với vẻ mặt thành thật.
Trong thế giới này, họ đều dùng trình độ hùng hồn của nội lực để phân chia ai mạnh ai yếu nhưng nội lực trong cơ thể thường là đều tồn tại ở dạng thể khí. Hiện tại, đầu ngón tay Tư Đồ Thánh Dực lại có ánh sáng màu trắng, rõ ràng đây là mức độ cao nhất của nội lực, khí ngưng tụ thành vật chất thể lỏng.
Rất mạnh! Đây là đánh giá đầu tiên của Linh Nhi đối với Tư Đồ Thánh Dực. Tuyệt đẹp, đây là đánh giá thứ hai của nhóc con đối với Tư Đồ Thánh Dực. Sau khi chính diện nhìn thấy dung mạo của Tư Đồ Thánh Dực, nhóc con này luyến tiếc chui vào không gian, trong con ngươi màu đen của nó đều là vẻ háo sắc.
Lúc này, ánh mắt Vân Thư lại tập trung lên sợi tơ màu trắng ngà lan ra từ đầu ngón tay của Tư Đồ Thánh Dực lên miếng sắt màu đen. Miếng sắt đen kia dần dần bị ánh sáng màu trắng bao trùm, không nhìn ra màu sắc vốn có của nó.
Nhưng Vân Thư lại tinh mắt phát hiện miếng sắt đen kia đang vặn vẹo một cách quỷ dị, kèm theo sự vặn vẹo quỷ dị kia, sợi tơ nội lực màu trắng ngà cũng dần dần nhạt màu.
Nó đang hút nội lực! Vân Thư kinh hãi.