Bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ. Trần Lộ Khiết cứ liên tục hỏi thăm chuyện của Thư Di và Bác Văn. Cô cũng thành thật trả lời. Khi biết Thư Di sớm mồ côi cha mẹ, bà càng thương hơn. Lại nhìn thấy tình ý của hai đứa trẻ vô cùng hạnh phúc, bà thật sự hài lòng. Lục Kiến Quốc thì kiệm lời hơn, ông chủ yếu chỉ gật đầu hùa theo lời bà.
Sau bữa cơm, Lục lão gia bảo Thư Di lên thư phòng gặp riêng. Bác Văn khó hiểu, anh hơi lo lắng, ý muốn đi cùng cô nhưng Thư Di bảo với anh là cô không sao.
Lục Kiến Quốc nhìn Thư Di, ôn nhu như nước. Ông cứ tưởng Thư Di lại trốn mất tăm như mấy lần trước. Không ngờ con bé lại trở về bên Bác Văn, tình cảm của hai đứa cũng đã tiến triển nhanh như vậy
_ Vậy là con đã có quyết định ?
Thư Di mỉm cười gật đầu, lâu ngày gặp lại, nhìn thấy ông hình như già hơn, cảm giác trong lòng hơi xót xa
_ Con có yêu Bác Văn không ?
_Dạ có thưa ba.
_Vậy quá tốt rồi, hai đứa mau kết hôn đi.
_Nhưng...con sợ sẽ liên lụy đến mọi người.
Thư Di hơi bất ngờ, kết hôn đồng nghĩa là cô sẽ xuất hiện công khai trước mọi người. Những chuyện bí mật năm xưa nếu được phơi bày không biết sẽ gây ra sóng gió gì. Lục Kiến Quốc hiểu được trăn trở của cô, ông tỏ rõ sự cương quyết
_Thư Di, con đã sống như một hồn ma gần 30 năm rồi. Ta không muốn con cứ tiếp tục sống trong bóng tối nữa. Con yên tâm, thế lực của Lục gia bây giờ hoàn toàn có thể bảo vệ an toàn cho con.
****
Nhớ lại chuyện năm đó, cảm giác của Lục Kiến Quốc vẫn vô cùng day dứt. Lúc ông chạy đến nơi, đã thấy căn nhà đang bốc cháy, khói tỏa ra mù mịt, ông hoảng loạn phá cửa chạy vào trong thì nhìn thấy vợ chồng Hạ Quân Tường và Triệu Đình bị bắn chết từ lúc nào trong phòng ngủ, đứa con chưa đầy tháng nằm bất động kế bên, không rõ sống chết. Ông chỉ kịp cởi áo khoác rồi quấn lấy nó tháo chạy trước khi mọi thứ sụp đổ.
Đứa bé ấy chính là Hạ Thư Di. Phía cảnh sát kết luận đó là một vụ đột nhập, trộm cắp tài sản. Kẻ thủ ác cũng nhanh chóng bị bắt ngay sau đó và bị kết án tử. Nhưng Kiến Quốc biết rõ sự thật không phải như vậy. Kể từ đó, ông liên tục đem Thư Di đi trốn khắp nơi nhằm che giấu sự tồn tại của cô. Khó khăn, nguy hiểm đủ bề, nhưng chưa bao giờ ông bỏ cuộc. Có thể nói, đối với Thư Di, Lục Kiến Quốc chính là người cha thứ hai.
Thư Di nghe Lục lão gia nói như vậy thì vô cùng xúc động. Từ nhỏ cô đã quen với cuộc sống trốn chạy rày đây mai đó. Lục Kiến Quốc lúc đó sợ kẻ thủ ác muốn diệt cỏ tận gốc, nên ông không bao giờ để cô ở một nơi quá lâu, lại luôn cắt cử người theo hầu để lo lắng chu toàn cho cô mọi việc, nuôi dưỡng cô như một tiểu thư cành vàng lá ngọc đích thực.
Lúc Thư Di hai tuổi, Trần Lộ Khiết hạ sinh Bác Văn. Công việc làm ăn của công ty cũng ngày càng thuận lợi, lên như diều gặp gió, chỉ trong thời gian ngắn mà Lục Kiến Quốc đã bành trướng đế chế Lục thị lớn mạnh ra toàn cầu. Giờ đây, đến khi Lục Hàn Phong tiếp quản thay ông, Mercy đã lọt vào top 100 tập đoàn đa quốc gia lớn nhất thế giới.
Điều đó khiến Lục Kiến Quốc