Trở về nhà sau một ngày nhiều buồn bực, Tuệ Mẫn nổi hứng muốn uống một chút rượu. Cũng đã lâu lắm rồi cô không say một trận cho đã đời. Nghĩ là làm, Tuệ Mẫn lục tủ lạnh, xào nấu nhanh cho mình một vài món nhắm rồi bắt đầu. Tánh cô vốn không thích những nơi ồn ào phức tạp, nên thường tự uống một mình ở nhà.
Hôm nay bị một phen mất mặt trước Lục Hàn Phong, đúng là nhớ đời. Suốt 5 năm qua, Tuệ Mẫn luôn giữ gìn hình tượng một thư kí mẫu mực, không dính nghi án dan díu với sếp. Dù sếp tổng rất đào hoa, nhưng cô luôn tự nhủ với lòng không bao giờ để tâm tư dao động. Cô đi làm chỉ vì...tiền. Chỉ cần có thật nhiều tiền, cô chẳng cần những thứ tình cảm phù phiếm đó.
Dần dần, Tuệ Mẫn cũng chứng minh được năng lực của mình, chiếm được lòng tin của anh, vị trí của cô cũng vững như bàn thạch, chưa ai thay thế được. Vậy mà chỉ vì cái cúc áo chết dẫm mà cô mang nhục với sếp. Ngày mai không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào đây.
Nghĩ đến đây, cô lại tức anh ách. Cái tên sếp tổng đó, rõ ràng biết mà cố tình không nhắc, còn đe dọa cô.
Tửu lượng của Tuệ Mẫn rất giỏi, nhưng uống nhiều khiến cho lá gan của cô cũng lớn theo. Máu liều nổi lên, cô hứng chí nảy ra một ý táo tợn. Cô sẽ mượn cớ say rượu, gọi điện cho Lục Hàn Phong để...mắng anh ta một trận cho hả dạ.
Bao nhiêu năm qua, cô nhẫn nhịn anh ta quá nhiều rồi. Bây giờ cũng nên xả ra hết một lần cho đáng. Nếu bị đuổi việc thì tìm chỗ khác, giỏi giang như cô, chẳng sợ gì thất nghiệp.
Nghĩ được làm được. Tuệ Mẫn nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn 10h tối. Cô cầm điện thoại gọi đi. Trong lòng vô cùng hưng phấn.
Ở biệt thự Eden, Lục Hàn Phong đang chuẩn bị về phòng ngủ thì có điện gọi tới. Anh cầm lên xem, là Tuệ Mẫn. Sao hôm nay cô nàng lại gọi cho anh vào giờ này. Không lẽ vì chuyện lúc chiều. Lại muốn giải thích, xin lỗi gì nữa đây?
Lục Hàn Phong định bụng sẽ trêu đùa Tuệ Mẫn thêm chút nữa, không ngờ vừa alô thì đầu bên kia đã hét lên
_Lục Hàn Phong !!! Tên hắc ám nhà anh...!!!
Đâm lao phải theo lao, Tuệ Mẫn liền nói một hơi một tràng dài như sợ bị Hàn Phong cướp lời
_Lục Hàn Phong, anh tưởng mình là sếp tổng thì hay ho lắm sao ? Anh tự cho mình cái quyền hành hạ người khác sao ? Suốt ngày anh xoay tôi như xoay chong chóng, vậy mà hở tí là đòi trừ lương. Những kẻ lắm của nhiều tiền như anh sao cứ thích đạp đổ chén cơm của người khác vậy ? Tôi nói cho anh biết, Tô Tuệ Mẫn tôi nhịn anh mấy năm nay đã đủ lắm rồi. Cái kiểu thần kinh như anh, chỉ có đám tiểu thư hám danh mới giả mù mà đu đeo theo, còn tôi cóc cần. Tôi sẽ nghỉ việc, Lục Hàn Phong, anh nghe cho rõ đây, tôi không muốn làm việc chung với một kẻ thất thường như anh nữa !!! Tôi thật sự chịu hết nổi rồi !
Nói xong liền tắt máy. Tuệ Mẫn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Tim cô cứ đập như trống dồn, thần kinh căng thẳng hết mức. Lần này cô tiêu đời thật rồi. Không ngờ có ngày cô lại dám mắng sếp tổng một trận không kịp vuốt mặt như vậy. Cảm giác vừa sợ vừa vô cùng hả hê. Ngày mai cô sẽ vào công ty nộp đơn xin thôi việc. Nghĩ như vậy nên Tuệ Mẫn liền có tinh thần trở lại, nốc thêm mấy ly rượu nữa, thật là sảng khoái quá đi.
...