Sau mấy lần tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, Hàn Giai Tuệ mới lết được tấm thân rệu rã của mình ngồi dậy.
Đầu óc vẫn quay cuồng, đôi mi nặng trĩu chỉ chờ sụp xuống, nhưng mà cô nghĩ nếu mình không dậy thì có thể sẽ không dậy được nữa.
Khẽ day nhẹ cánh mũi, mùi rượu vương khắp phòng, từ chăn gối, trên người cô, lan trong không khí chưa tan hết.
Tối qua cô đã uống nhiều vậy sao?
Hàn Giai Tuệ đứng dậy đi vào nhà tắm, tiện thể ôm mớ chăn gối bỏ vào máy giặt.
Cô đứng trước gương, không thể ngờ được bộ dạng tả tơi này lại là của mình.
Làn tóc rối, bờ môi khô, đôi mắt sưng húp đỏ lựng vì khóc nhiều.
Trông rõ thảm hại.
Dòng nước ấm rí rách chảy, Hàn Giai Tuệ tựa đầu lên thành bồn tắm, ngả người chìm trong nước.
Bọt xà bông thoang thoảng dễ chịu ôm lấy da thịt.
Lúc này, đầu óc cô mới tỉnh táo để đi tìm ký ức tối qua.
Tối qua cô đã gặp Linh Lan trong phòng làm việc của anh, bị cô ta khích bác mấy câu.
Liền kéo Tiểu Hy đến cửa hàng tiện lợi mua rượu uống giải sầu.
Hàn Giai Tuệ còn nhớ sau đó hình như cô trút giận lên người Phong Thừa Vũ, nhưng bằng cách nào thì cô không nhớ rõ.
Nước ấm tạo thành vài sợi khói mỏng lơ lửng khắp phòng, Hàn Giai Tuệ nằm đó ngân nga vài câu hát trong bài nhạc buồn đang hot gần đây.
Lời ca trầm lắng da diết, tâm trạng của cô vẫn ủ rũ, tắm nước ấm giúp cô tỉnh táo lên rất nhiều, nhưng chưa đủ để xua đi những bức bối trong lòng.
Hàn Giai Tuệ đi xuống nhà, cô đói bụng ngồi xuống bàn ăn.
Trên bàn là bữa sáng ngon lành thanh đạm anh chuẩn bị trước lúc đi làm.
Còn có một chiếc bình giữ nhiệt xinh xắn, kèm một tờ giấy nhỏ, anh không viết gì cả, chỉ có mỗi hình trái tim vẽ bằng bút mực đỏ vụng về.
Cô mở nắp bình giữ nhiệt, đưa lên mũi xem thử, thì ra là canh giải rượu.
Hàn Giai Tuệ không thích lắm thứ mùi hương nồng đượm từ cỏ cây mộc mạc này.
Bên cạnh còn có mấy viên kẹo.
Hàn Giai Tuệ nhấp thử một ngụm thứ canh nấu bằng thảo mộc ấy, vẫn còn ấm nóng nhưng mùi vị không dễ uống chút nào.1
Cô vừa uống đến ngụm thứ hai thì không chịu nổi, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Có lẽ vì hôm qua uống quá nhiều, dạ dày chưa kịp thích nghi, nên những thứ vừa bỏ vào bụng lại cho ra hết.1
Thực tình cô cũng không muốn ăn gì thêm, phần vì dạ dày đang rất khó chịu, phần vì tâm trạng cũng không tốt lắm.
Hàn Giai Tuệ ngủ một giấc đến tận chạng vạng mới dậy, cô đứng cạnh cửa sổ nhìn lên bầu trời loang vài hệt màu tim tím.
Căn phòng này có tầm nhìn thật đẹp, bên này là rừng thông, xa xa là đồi cỏ, ôm cả một vùng núi non yên bình vào tầm mắt.
Cô đi xuống nhà gom hết chỗ thức ăn trong tủ lạnh, nấu một vài món cho bữa tối rồi một mình thưởng thức nó.
Chừa lại