Phong Thừa Vũ cầm trên tay đoạn video ghi lại toàn cảnh phòng làm việc của mình vào tối hôm qua.
Hình ảnh cô gái hồn nhiên tươi vui ngồi cho cả chân lên ghế của anh mải mê chơi game.
Khác hẳn với cô nhóc đau buồn ủy khuất trong lòng anh tối qua.
Thì ra cũng không nằm ngoài dự đoán của anh...
Anh cầm điện thoại lên, định nhắn một tin hỏi xem cô đã dậy chưa.
Nhưng cuối cùng lại sợ cô bị đánh thức đành đặt xuống.
Có lẽ lúc này cô cần một khoảng không gian tĩnh lặng hơn là một lời thăm hỏi từ anh.
Nghĩ đến đây Phong Thừa Vũ lại thấy tâm tư trĩu nặng.
Giây phút nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé ấy chơ vơ giữa mênh mang trời đất, mặc kệ mưa to gió lớn vẫn ngây ngốc đứng đó, vừa cô tịch vừa bất chấp.
Tìm đâu cũng không thấy điệu bộ ngông cuồng lúc lợi dụng anh hay hình tượng kiêu ngạo lúc xông vào công ty anh đánh người.
Cô ngày hôm đó hệt như một nhành hoa cỏ, lạc lõng giữa bốn bề xung quanh mưa gào sấm thét.
Lúc ấy anh chỉ muốn sau này làm một cây tùng lớn, che mưa chắn gió cho cô, cả đời bao bọc.
Vậy mà nhìn lại, anh chưa bảo vệ được cô đã khiến cô đau lòng đến vậy.
Thì ra không phải cô không để bụng như anh nghĩ, mà là tâm tư này cô cất kín quá anh nhìn không thấy.
Phong Thừa Vũ vừa đặt điện thoại xuống thì tiếng gõ cửa lộc cộc vang lên.
Anh lơ đễnh nhìn vào màn hình máy tính hiển thị xanh đỏ những dãy số ngang dọc.
Còn người bước vào lại thản nhiên như quen thuộc nơi này lắm rồi.
"Anh Phong, đây là đề án của dự án X, anh xem đi"
Cô ta ngồi xuống ghế, tiện tay gõ gõ xuống mặt bàn vài cái thành nhịp.
"Để đấy đi, lát anh xem sau"
"Anh đang bận à?"
Có lẽ thế, chứ không thì tại sao từ lúc vào đến giờ cũng không ngẩng lên nhìn cô ta lấy một cái.
Phong tổng không trả lời, ánh mắt không rời.
Cô gái định nói thêm gì đó nhưng nghĩ kỹ lại thôi, chỉ cười
"Nếu anh bận thì em về phòng làm việc tiếp đây.
Bye bye!"
Nói rồi xoay gót ra cửa.
Được vài bước thì vang lên một tiếng nói
"Lần sau đừng đến tìm cô ấy nữa"
Đôi giày cao gót dừng lại giữa phòng, Linh Lan quay lại, nhìn người đàn ông đang ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn.
Hoá ra lạnh nhạt vì chuyện này.
"Anh nói ai?"
Người đàn ông bỏ qua câu hỏi, với lấy tập tài liệu cô ta vừa mang tới, thong thả mở ra xem.
Linh Lan đứng đó, cảm thấy oan ức muốn chất vấn anh
"Cô Hàn đã nói gì với anh?"
"Cô ấy không nói gì cả"
Không nói gì.
Làm gì có chuyện Hàn Giai Tuệ không nói gì mà Phong Thừa Vũ lại tỏ rõ thái độ như thế.
Thì ra mạnh miệng đá xéo cô ta, rồi chạy về khóc lóc lấy lòng thương của Phong Thừa Vũ.
Linh Lan nghiến răng, không phục sự giả tạo này.
"Em đâu có làm gì"
Phong Thừa Vũ lật ngửa điện thoại, trên màn hình vẫn là đoạn video đó.
Cô ta chợt giật mình đưa mắt lên nhìn bên trên góc phải
căn phòng, một