Hàn Giai Tuệ ra tối hậu thư, rồi thong thả bước lên mấy bậc cầu thang đi lên nhà, vẻ mặt tĩnh lặng không đoán được đang vui hay đang buồn.
Để lại một khuôn mặt thất thần ngồi cạnh những thùng lớn thùng nhỏ giữa nhà.1
Bà Phong xử lý việc gì cũng dứt khoát nhanh gọn, một đòn phủ đầu đã khiến đối thủ không kịp trở tay.
Nhưng mà anh không hề muốn mình trở thành nạn nhân của sự quyết đoán ấy.
Trong phòng, mỹ nữ mặc váy ngủ hai dây hoạ tiết hoạt hình dễ thương phô ra cần cổ cao kiêu hãnh cùng góc cạnh xương quai xanh mê hồn.
Dáng vẻ mong manh tựa nhành hoa sương, không lộ liễu nhưng sức quyến rũ hơn gấp vạn lần sự phơi da lộ thịt trơ trẽn.
Hàn Giai Tuệ vào phòng nhưng không đóng cửa, cô ngồi trên giường, điện thoại trong tay đang chờ kết nối một cuộc gọi.
Lúc Phong Thừa Vũ đi lên nhà, đã thấy cô quay lưng lại phía cửa, chiếc váy hai dây để lộ một mảng lưng trắng ngần.
Hàn Giai Tuệ không quay đầu lại, chỉ dựa vào mùi hương nước hoa nhàn nhạt lướt qua cánh mũi mà đoán người vừa tới đứng ngay sau lưng cô
"Anh đã ăn hết hồng rồi à?"
Có thể đừng nhắc đến hồng nữa được không.
Anh từ giờ chính thức...!sợ hồng.
Phong Thừa Vũ ỉu xìu, buồn bã lắc đầu.
Hàn Giai Tuệ cũng cất đi nụ cười tinh quái vừa chớm nở trên môi, hỏi lại
"Hồng của em không ngon sao?"
Anh cảm thấy hồng không phải là không ngon, mà là bị chua, chua y hệt hũ giấm mới vỡ nhà anh vậy.
Nhưng mà hồng là đích thân cô đi mua, tự tay lựa từng quả.
Dù có cay như ớt, chua như chanh, đắng như bồ hòn anh cũng không dám nói là không ngon.
Phong Thừa Vũ choàng qua cổ cô
"Anh muốn lên giường ngủ"
Nhưng Hàn Giai Tuệ lại nghiêm giọng với anh
"Bao giờ ăn hết rồi tính"
Đúng lúc này, điện thoại có tín hiệu đã kết nối, Hàn Giai Tuệ ngoảnh đi.
Vì cô đeo airpod nên anh không biết cô nói chuyện với ai, chỉ biết rằng người phụ nữ của anh cứ tíu ta tíu tít qua điện thoại, hoàn toàn ngó lơ người đàn ông đáng thương đang cố hết sức tìm cách dụ dỗ cô gái lòng dạ sắt đá này.
Hàn Giai Tuệ chuyện trò đến tận khuya rồi lăn ra ngủ quên mất.
Đầu dây bên kia gọi vài câu không thấy đáp lại phải trực tiếp ngắt điện thoại giúp cô, thầm nghĩ trong đầu "Xem ra cái tật ham ngủ này gặp phải sự nuông chiều của Phong tổng thì chỉ có hết thuốc chữa chứ mong gì thuyên giảm".
Cũng cảm thấy vui vui cho cô, đâu biết rằng có người còn đang phải vắt óc nghĩ cách để danh chính ngôn thuận leo lên giường ngủ.
Đến nửa đêm, Hàn Giai Tuệ đang say giấc lại thấy cánh tay bị đè nặng, một luồng hơi ấm đột nhiên áp chặt vào lưng cô mang theo mùi hương thoang thoảng rất