Hàn Giai Tuệ bị anh kéo vào lòng thì lập tức giãy giụa, phản xạ muốn tránh xa.
Nhưng dù cô có dùng lực cỡ nào cũng không thể tạo ra bất kỳ sự suy chuyển nào.
Phong Thừa Vũ giống như một bức tường chắc chắn, nếu như cô có thể đẩy được anh, thì cô đã đạt giải đai đen đô vật rồi.
Vậy chỉ có thể cúi thấp người xuống chui vòng qua tay anh.
Cánh tay săn chắc của anh rơi trên vai cô.
Phong Thừa Vũ cứ để vậy mà khoác vai cô đi giữa đám người đông đúc nơi chợ đêm tấp nập.
Hai người bước qua khu ẩm thực, bên này là những quầy hàng thủ công, phụ kiện và quà lưu niệm.
Hàn Giai Tuệ tiếc nuối quay đầu lại nhìn về phía các quán ăn quà vặt ven đường, vừa đi vừa ấm ức, thấp giọng trông mong nói
"Em chưa từng được ăn những món này, vừa rồi mới chỉ được ăn chút bánh, còn chưa được miếng thịt nào nữa, làm sao đủ chất dinh dưỡng chứ"
Phong Thừa Vũ ghé sát mặt cô, nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe được
"Nếu em đã muốn ăn thịt như vậy thì lát nữa về nhà sẽ cho em ăn thịt anh"
Gian manh!
Không ngờ Phong tổng lại có thể gian manh đến vậy!
Cuối cùng lại vẫn là tự cô chui đầu vào tròng.
Thế nhưng, Phong Thừa Vũ vẫn quay lại khu ẩm thực, mua cho cô một ít bánh đậu đỏ và mấy cái bánh dẻo.
Chỉ là đồ nướng và chiên rán nhiều dầu mỡ thì anh cương quyết không cho cô được toại nguyện.
Hàn Giai Tuệ như chú mèo nhỏ chờ được thưởng cá, Phong Thừa Vũ vừa trả tiền xong, anh cầm chiếc bánh trên tay, còn chưa kịp đưa qua thì cô đã kiễng chân lên, ngoạm lấy nửa chiếc bánh trên tay anh.
Thích thú giơ ngón tay cái lên
"Rất ngon, rất ngon! Cảm ơn Boss Phong!"
Đây là lần đầu tiên Phong Thừa Vũ nhìn thấy Hàn Giai Tuệ vui vẻ như vậy.
Cô vừa cầm túi bánh vừa nhìn sang mấy quầy bán đồ lưu niệm.
Trong đầu chợt nảy ra ý định mua tặng người đàn ông bên cạnh một món quà gì đó.
Dù sao thì mấy ngày qua ở Thành phố A đều là anh giúp đỡ cô, nếu không có anh kịp thời đi ngang qua nhìn thấy rồi đưa cô về nhà anh chăm sóc, thì chắc giờ này cô đã lạnh ngắt bên mộ của mẹ cô rồi.
"Phong Thừa Vũ"
Cô bất ngờ gọi tên anh.
"Hử?"
Phong Thừa Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô gái trước mặt.
Hình như đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động gọi tên anh, giọng nói còn phảng phất chút ngọt ngào.
"Dù sao thì mấy ngày qua cũng được Phong tổng giúp đỡ, cũng nên tặng anh một món quà để cảm ơn"
Phong Thừa Vũ gật gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng với sự biết điều này của cô, cảm thấy hôm nay anh không hề uổng phí thời gian để đưa cô gái nhỏ này đi chơi.
"Anh chọn bất kỳ món quà nào ở đây đều được"
Hàn Giai Tuệ không mấy khi hào phóng như thế, nhưng dù sao cô cũng mang ơn anh.
Vả lại, cô nhìn quanh đây, đều là mấy món đồ thủ công, chẳng có thứ gì đắt đỏ cả.
"Có một món quà rất phù hợp đấy"
Hàn Giai Tuệ nhìn quanh những quầy bán hàng treo xanh đỏ những loại hàng hóa đủ màu sắc, chất liệu.
Cô thực sự không đoán được Phong Thừa Vũ sẽ chọn thứ gì, người như anh sẽ chẳng bao giờ để mắt tới những thứ đồ loè loẹt lại còn vô bổ, tầm thường này.
Thế nên Hàn Giai Tuệ thấy rất tò mò, không biết thứ phù hợp anh nói là gì
"Thứ gì vậy?"
"Tặng em cho anh đi"
Anh thản nhiên đáp, giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói