Hàn Giai Tuệ không còn cách nào khác, đành leo lên lưng anh.
Cô rũ mắt nhìn xuống túi đồ trong tay mình, hỏi nhỏ
"Anh vẫn thường có thói quen đối tốt với phụ nữ như thế này à?"
"Ừ"
Câu trả lời của anh đọng lại trong đáy mắt cô vài phần mất mát.
Dù không mong đợi gì anh sẽ nói những lời ngọt ngào với mình, nhưng Hàn Giai Tuệ cũng không ngờ rằng anh lại trả lời thẳng thừng như thế.
Kiểu đàn ông khí chất ngời ngời như Phong Thừa Vũ, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể tỏa ánh hào quang, lúc nào cũng có cả tá phụ nữ vây quanh.
Chỉ cần anh ngoái đầu lại nhìn họ một lần, cũng là một thứ hạnh phúc lớn lao.
Người đàn ông ưu tú như vậy, sẽ nhìn trúng cô ở điểm nào chứ? Tốt nhất vẫn nên đừng quá vọng tưởng điều gì.
"Với một người phụ nữ, là em!"
Hàn Giai Tuệ nghĩ thầm trong đầu "Ai cần anh phải thích chứ" nhưng da mặt đã giãn ra rất nhiều.
Nụ cười thoáng chốc trở lại trên môi.
"Vui lắm à?"
Anh đột ngột hỏi cô.
Hàn Giai Tuệ cúi thấp xuống nhìn kỹ mái tóc được chải chuốt gọn gàng của Phong Thừa Vũ, cô lấy tay vò tóc anh rối tung lên.
Rõ ràng không tìm thấy con mắt nào đằng sau gáy cả!
****************************
Khi họ trở về thì trong nhà đã có điện.
Hàn Giai Tuệ vừa bước chân vào nhà thì Lộ Khiết gọi điện tới, cô đành bước nhanh lên phòng nghe điện thoại.
Phùng Lộ Khiết ở một mình vô cùng buồn chán nên hỏi cô khi nào sẽ trở về Lục thành.
Mấy ngày nay, Hàn Giai Tuệ đều theo dõi tin tức, nhưng mà tuyến đường vẫn đang trong giai đoạn thi công, chắc ít nhất cũng phải mấy ngày nữa cô mới có thể trở về.
Nghĩ đến việc mấy ngày tới sẽ trở về Lục thành, Hàn Giai Tuệ thoáng chút buồn.
Cô không biết Phong Thừa Vũ khi nào mới trở lại, khi trở lại thì cô có còn gặp được anh nữa không, khi đó anh và cô sẽ thế nào? Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu cô.
Cho dù Giai Tuệ cố gạt đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy như lửa đốt.
Phong Thừa Vũ lúc đó đã đi tới đứng sau lưng cô từ lúc nào, anh cầm cổ tay cô dắt xuống nhà.
"Anh định làm gì?"
"Chẳng phải em nói em cần ăn thịt sao, anh cho em ăn"
Cái gì mà ăn thịt chứ?
Hàn Giai Tuệ bắt chéo tay trước ngực, vô thức lùi về sau một bước.
Phong Thừa Vũ nhìn cô gái nhỏ trước mặt yếu ớt tự vệ mà khóe môi không ngừng được kéo cong lên, hướng ánh mắt về phía bàn ăn
"Em đang nghĩ đến điều mờ ám gì vậy? Anh chỉ làm đồ ăn có thịt cho em thôi mà"
Hàn Giai Tuệ nhìn đĩa bít tết được trang trí thêm cả rau xanh và cà chua bắt mắt, hai má đỏ bừng, trừng mắt lên với anh.
Rõ ràng là anh cố tình.
Dường như trêu trọc được cô, trong lòng anh rất vui.
Đêm hôm ấy, mảnh trăng bạc ngoài cửa sổ soi chiếu khung cảnh ấm áp, ngọt ngào trên giường.
Người đàn ông ôm cô gái trong lòng mình, dụ dỗ "Anh chỉ ôm em ngủ thôi, nhé?".
Dù sao thì cô cũng không có ý định phản kháng, chỉ ngoan ngoãn tựa đầu vào lòng anh, ngủ một cách yên bình.
***************************
Hàn Giai Tuệ ở lại thành phố A mấy hôm nữa thì có thể trở về Lục thành, tuyến đường đã được lưu thông trở lại.
Mấy ngày gần đây, Phong Thừa Vũ cũng rất bận rộn.
Nếu không phải đến công ty thì hầu hết thời gian cũng ở trong phòng sách họp trực tuyến với Trụ sở chính hoặc giải quyết công việc của Tập đoàn.
Tuy nhiên, mấy ngày này với anh lại là