Edit: Diệc Linh Pisces
Lăng Trầm ngờ nghệch hỏi Lăng Hoàn Vũ: "Tam gia, ngài thật sự không thích Sương tiểu thư?"
Lăng Hoàn Vũ bất lực, không muốn giải thích nhiều với dạng người bị thiểu năng.
Hắn nhàn nhạt nói: "Cách đây hai ngày, người phụ trách bên Nam Phi chỉ ra một số vấn đề trong hạng mục của chúng ta, yêu cầu cử một người sang đó kiểm tra, rà soát lại. Ta thấy cậu rất thích hợp."
Lăng Trầm: "...!!"
Hắn há miệng thở dốc, rất muốn nói to là bản thân không muốn đi, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Tam gia, hắn lập tức ngậm miệng.
"Tuân lệnh..."
Lăng Hoàn Vũ nhìn bóng lưng cô độc của cấp dưới, hừ lạnh một tiếng.
Ngu xuẩn!
Xả cơn tức xong, hắn ngồi xuống, tiếp tục đọc tài liệu.
Nhưng mãi vẫn không tài nào tập trung được.
Mắt nhìn chằm chằm chữ trên tài liệu, trong đầu lại quanh quẩn lời nói của Lăng Trầm.
"Tam gia, ngài thật sự không thích Sương tiểu thư?"
Cố hết sức nhắm mắt lại, Lăng Hoàn Vũ khép tập tài liệu, uể oải nằm ngửa trên sô pha.
Làm gì có chuyện hắn thích người phụ nữ kia?
Sao có thể?
-----
Lăng Trầm bước xuống lầu với vẻ mặt cô đơn.
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ, lại nghĩ đến vùng Nam Phi quanh năm nóng gắt, tâm trạng tuyệt vọng chán chường.
Chung Tình vừa đi ra cửa phòng đã thấy Lăng Trầm đang ngẩng đầu lên trời chuẩn góc 45°, bóng lưng ấy, dù là ai cũng cảm nhận được nỗi buồn dày đặc.
Chung Tình hơi tò mò nhìn thoáng qua theo hướng đó, ừm, bầu trời trong xanh, mây trắng mềm mại, nhìn kiểu gì cũng thấy tâm trạng tốt hơn mới đúng.
Chẳng lẽ đây là cách Lăng Trầm thể hiện nỗi ưu thương?
Chung Tình ngẫm lại, hình như trong mấy bộ phim truyền hình thường có cảnh nhân vật u buồn nhìn lên trời với góc 45°, tiếp tục gắn một người đàn ông thân cao 1m8 vào hình ảnh đó... Cô lập tức rùng mình.
Hình tượng của người này càng ngày càng kì lạ...
Cô tức khắc xoay người, vừa định rời đi.
"Sương tiểu thư."
Giọng nói của Lăng Trầm đúng lúc vang lên.
Chung Tình xoay người, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Lăng Trầm: "Có chuyện gì sao?"
Lăng Trầm đánh giá người trước mặt, mặt lạnh, mắt cũng lạnh.
Hắn lại nhớ đến suy đoán hoang đường lúc trước, cảm thấy đầu óc như bị úng nước --- Một người kiêu ngạo như vậy, làm sao