Edit: Diệc Linh
Hơn nữa, lúc Yến Việt còn nhỏ, ôm ấp làm nũng gì đó Chung Tình đều không có ý kiến.
Chỉ là hiện giờ, hắn đã mười sáu tuổi ...
Như vậy, tiếp xúc thân mật được coi là tư thế ái muội, dù là nàng đi nữa cũng có chút không thích ứng nổi.
Nàng thở dài, nói với Yến Việt: "Yến Việt, ngươi lớn như vậy, động tác thân mật này rất không thích hợp với chúng ta."
Vốn dĩ, nàng thân là hoa yêu, dung nhan trăm năm bất biến, khi nhìn vào đều là bộ dạng nữ tử trẻ tuổi. Mà Yến Việt, giờ đã là một nam tử thành niên.
Hai người đứng chung như vậy, hơn phân nửa sẽ hiểu lầm là một đôi trai gái yêu nhau.
Yến Việt nghe vậy sắc mặt buồn bã: "Mẫu Đơn tỷ tỷ ghét bỏ A Việt sao?"
Hắn biểu tình thống khổ, nghe lời nàng buông lỏng tay ra, thấp giọng nói: "Bên người A Việt chỉ còn Mẫu Đơn tỷ tỷ, muốn thân cận một chút, lời trong lòng cũng không thể biểu đạt với người khác, Mẫu Đơn tỷ tỷ..."
Hắn còn chưa nói xong, Chung Tình liền chủ động tiến tới kéo tay hắn.
Nàng vô cùng đau đầu, đối với bộ dạng này của Yến Việt, nàng thật sự không chống đỡ nổi.
Từ mười tuổi cho tới bây giờ, suốt 6 năm, nàng nhìn hắn, bảo vệ hắn lớn lên, sớm đã coi hắn như nửa đệ đệ nửa nhi tử mà đối đãi.
Đứa nhỏ này ở bên ngoài đều phải giả vờ ôn nhuận, trong thâm cung này nhìn như phong cảnh này, mỗi ngày hắn đều phải sống cẩn thận, hiện giờ vất vả lắm mới trở lại trong cung chỗ nàng mới có thể thả lỏng một chút, nàng thân là Yêu tộc, sao phải để ý mấy nghi thức xã giao này chứ?
Hơn nữa, Chung Tình thừa nhận, nhìn bộ dạng này của Yến Việt, nàng có chút đau lòng.
Đối với người chính mình nuôi lớn, nhìn hắn trưởng thành, ai cũng không đành lòng nhìn hắn khổ sở.
Nghĩ như vậy, nàng thở dài nhận thua: "Không có, A Việt, Mẫu Đơn tỷ tỷ thích nhất ngươi, sao có thể ghét bỏ ngươi được chứ."
Nàng vừa mới dứt lời, thân mình liền bị kéo vào một cái ôm dày rộng __ Yến Việt trước mặt người ngoài đều