Edit: Diệc Linh
Địa vị của Nhị hoàng tử Yến Việt trong thâm cung tương đối xấu hổ.
Hắn không được Hoàng đế sủng ái lại không có mẹ đẻ quan tâm, thân thể lại không thể rời khỏi dược liệu.
Cũng may hắn có tiếng ôn nhu hiền lành, rất nhiều cung nhân nhớ tới tính tình tốt của hắn, ngầm giúp đỡ vài lần.
Đương nhiên, trong lòng Yến Việt hiểu rõ, tia quan tâm này hơn phân nửa là thành lập dựa trên một vài tình huống Hiển Đức Đế sủng ái hắn.
Đồng thời cũng rõ ràng, sủng ái của phụ hoàng đối với mình so với sủng ái a miêu a cẩu cũng không khác gì nhau.
Khi trong lòng đột nhiên nhớ đến ngươi, sẽ không bủn xỉn cho ngươi một chút thứ tốt, nhưng khi không vui, đó chính là quan niệm địa ngục.
"Điện hạ, đồ vật ngài muốn tra đều ở chỗ này."
Bên trong đại điện trống trải đột nhiên truyền ra một âm thanh trầm thấp.
Yến Việt gật đầu: "Đặt ở trên án."
Cảm giác như một ngọn gió phất qua, có thứ gì đó nhẹ nhàng đặt ở án thượng, bóng người kia trước sau đều không có hiện ra.
Đây là người mẫu tộc hắn, ám vệ của Hộ Quốc công phủ Trương gia.
Từ khi Trương hoàng hậu thắt cổ tự vẫn, Hộ Quốc công phủ vốn lừng lẫy bỗng dần dần yên lặng.
Năm đó Yến Việt hồi cung, rất nhiều người phóng ánh mắt lên người Hộ Quốc công phủ - một hoàng tử có mẫu tộc cường đại cùng một hoàng tử không hề có bối cảnh tự nhiên là không giống nhau.
Nhưng làm mọi người kinh ngạc chính là, Hộ Quốc công phủ đối với nhị điện hạ lại không có tỏ vẻ gì.
Liên tục không tỏ vẻ, thậm chí ở một số trường hợp, đương nhiệm Hộ Quốc công, tức cữu cữu của Yến Việt, xác nhận bản thân vạch rõ giới hạn với vị trong cung.
Đương nhiên có nhiều người không tin tưởng, không ít người cảm thấy Hộ Quốc Công phủ chỉ làm ra vẻ.
Nhưng mà một năm qua đi, hai năm qua đi ...
Làm mọi người kinh dị chính là, Hộ Quốc công phủ cùng Nhị hoàng tử thế nhưng thật sự không khác gì người qua đường.
Yến Việt đứng dậy, đi đến bàn bên cạnh, duỗi tay cầm lấy một ít tư liệu.
Ai cũng xem nhẹ trình độ nhẫn nại của hắn và Hộ Quốc công phủ, hắn cùng Hộ Quốc công phủ bởi vì tránh dị nghị của người khác, bọn họ nhịn