Edit: Diệc Linh
Những ngày gần đây, phía Tây Đại Dận có giặc Nhung xâm lược.
Giặc Nhung lần này tới rào rạt, quân đội Đại Dận thế nhưng liên tiếp mất đi ba toà thành trì, Hiển Đức Đế tâm tình cực xấu, đã nhiều ngày không đặt chân tới Triều Hoàng Cung.
Hôm nay thời điểm lâm triều, vấn đề này lại được nhắc lại. Khâm Thiên Giám có quan viên thượng tấu, nói là đêm qua xem tinh tượng, điều tra đến khu Tây Bắc có Tham Lang quấy phá, phải có một vị mệnh cách cực quý đi đến chiến trường phía Tây dẫn đầu, trấn áp điềm xấu.
Hiển Đức Đế tương đối tin vào lời nói đó, nghe vậy liền hỏi: "Mệnh cách cực quý đó là người như thế nào?"
Quan đại thần kia liếc mắt nhìn đế vương một cái, chậm rì rì nói: "Người cực quý này, luận tốt nhất, tất nhiên là bệ hạ."
Lời hắn vừa nói ra, cả triều biến sắc, ngay cả Hiển Đức Đế cũng không cho bộ mặt tốt.
Quân tử không muốn đi đường hiểm nguy, huống chi đường đường là vua một nước!
Còn nữa, chiến sự Tây Bắc thảm thiết, hơi có chút chuyện, chủ soái đều nguy hiểm hi sinh cho tổ quốc, Hiển Đức Đế sao có thể lấy thân mình ra đánh cược?
Lập tức liền có đại thần bước ra khỏi hàng trách cứ vị đại thần Khâm Thiên Giám này lòng lang dạ thú, kể cả Hiển Đức Đế cũng bày ra vẻ mặt không có thiện cảm nhìn hắn.
Vị đại thần này thế nhưng thần sắc không có nửa điểm thay đổi, tiếp tục nói: "Vi thần chỉ nói mệnh cách bệ hạ là quý nhất, nhưng không nói chuyện này người đi phải là bệ hạ."
Hiển Đức Đế nghe vậy sửng sốt: "Nghe ý tứ ngươi, chuyện này còn có cách khác cứu vãn?"
Đại thần Khâm Thiên Giám gật gật đầu: "Đúng vậy, bệ hạ là người cực quý, huyết mạch hoàng thất của người cũng được tính là mệnh cách tôn quý."
Ý tứ này...
Hiển Đức Đế nheo lại đôi mắt: "Ý của ngươi là hoàng tử hoàng nữ của trẫm ..."
Đại thần lắc đầu, cao thâm khó đoán nói: "Tuy rằng các vị điện hạ đều mang mệnh cách tôn quý, nhưng chữ cực quý này..."
Phần còn lại mọi người nghe hiểu, lời này nói hoàng tử hoàng nữ cũng chia ra từng dạng.
Tâm Hiển Đức Đế đang lo