Edit: Diệc Linh
Chờ đến khi Chung Tình thay xong đồ đi ra, cả căn phòng liền yên tĩnh.
Yến Việt vừa kinh ngạc vừa si mê nhìn nữ nhân trước mắt.
Từ trước tới nay hắn luôn biết tỷ tỷ rất xinh đẹp, cũng muốn được nhìn thấy đối phương mặc trang phục thêu hoa lộng lẫy.
Nhưng đến khi tận mắt chứng kiến, hắn mới hiểu được, mỹ nhân trong tưởng tượng của hắn còn thua xa.
Mẫu Đơn tỷ tỷ của hắn chỉ cần đứng yên ở đó cũng đủ toả sáng cả Càn Long Cung.
Sau khi phất tay ra hiệu cho đám cung nhân cũng đang ngơ ngẩn lui xuống, hắn đột nhiên có chút hối hận --- hắn không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp này của tỷ tỷ.
Mẫu Đơn tỷ tỷ nên bị giam lại, hình ảnh mỹ lệ chỉ có mình mới được nhìn thấy.
"Tỷ tỷ thật sự rất đẹp." Hắn cảm thán từ tận đáy lòng.
Chung Tình rũ mi mắt, đương nhiên nàng biết thân thể này xinh đẹp tới nhường nào.
Đến cả bản thân nàng, mỗi lần ngồi trước gương trang điểm cũng không nhịn được nhìn đến si mê, nói gì tới người khác?
Chung Tình gặp qua vô số mỹ nhân. Đến cả bản thân nàng lúc còn sống cũng là một mỹ nhân thanh lệ tinh xảo.
Nhưng không ai có thể so sánh được với hình người do hoa Mẫu đơn hoá thành.
Nàng nhẹ giọng nói: "Đệ thích ta là vì dung mạo khuynh quốc khuynh thành này sao?"
Sắc mặt Yến Việt đen xuống.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Chung Tình, trong lời nói chất chứa sự đau đớn cùng khổ sở: "Trong lòng tỷ tỷ, A Việt là loại người ham thích túi da đẹp đẽ ư?"
Chung Tình không muốn cùng hắn thảo luận đề tài này.
Nàng uyển chuyển thay đổi đề tài, chỉ chỉ mình: "Đệ trang điểm cho ta thành như vậy là muốn làm gì?"
Yến Việt bình tĩnh lại, nói: "A Việt muốn cho toàn bộ con dân Đại Dận biết A Việt ái mộ tỷ, cả cuộc đời này sẽ không có nữ nhân thứ hai như vậy."
Chung Tình thở dài một tiếng, trong khoảng thời gian này nàng đều đã nói hết những lời muốn