Edit: Châu || Beta: Bông
“Vâng, vâng, không phiền gì đâu ạ!” Khương San hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, ánh mắt nhìn Sầm Tuế Tuế mang theo vẻ sùng bái. Đây là người phụ nữ hàng – thật – giá – thật của Anh Cả đấy! Đây là bà chủ của chị đấy! a a a a a a!
Sầm Tuế Tuế với Giản Sóc nói thêm vài câu rồi kết thúc trò chuyện video. Cô bật cười, “Chị San San, chị đừng nhìn em như vậy, em bị nhìn mà tóc gáy dựng hết cả lên đây này.”
Khương San tắc lưỡi, “Tuế Tuế, may mà em nói chuyện này cho chị đấy.”
“Làm sao ạ?”
“Không sao, không sao.” Khương San lắc đầu, rồi lập tức gọi Ân Tiểu Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, đi thôi đi thôi, để Tuế Tuế chuẩn bị hành lý, rồi nghỉ sớm một chút.”
Ân Tiểu Nguyệt bị choáng đến mức phản ứng chậm nửa nhịp, giờ mới “À” lên một tiếng, “Em đi về ngay đây chị San San.”
Sầm Tuế Tuế chỉ có thể nhìn theo hai người vừa mới bước vào giờ lại định về ngay, “Thật sự không ngồi được một lúc sao?”
“Không được.” Khương San đã thay xong giày, “Chẳng qua chị không yên tâm nên mới tới xem một chút, bây giờ thấy cũng ổn rồi thì tụi chị nên đi thôi.”
“Vậy cũng đành.” Sầm Tuế Tuế nói, “Để em đưa hai người ra ngoài.”
“Không cần!” Khương San mở cửa, kéo Ân Tiểu Nguyệt ra ngoài, “Tụi chị đi đây.”
Sầm Tuế Tuế vẫy tay với hai người, “Bye bye, mai gặp nhé”
“Nhất trí.”
Chờ hai người đi rồi, Sầm Tuế Tuế mới bắt đầu từ từ đánh giá nhà Giản Sóc. Dựa theo sơ đồ vẽ tay của anh, cô bắt đầu xem từng phòng, trước tiên từ tầng một. Giản Sóc có nói, cô có thể vào xem tất cả các phòng, bao gồm cả phòng làm việc của anh. Nhưng Sầm Tuế Tuế cho rằng, chỉ cần xem những gian phòng mình sẽ sử dùng hàng ngày như phòng tập thể dục, phòng để quần áo… là được rồi.
Phòng ngủ chính ở tầng hai, cạnh phòng làm việc của Giản Sóc. Sầm Tuế Tuế đẩy cửa ra, nhất thời choáng váng. Cái này… mà gọi là phòng sao? Còn lớn hơn căn hộ của cô đấy chứ? Cô loẹt xoẹt kéo dép lê, đi dạo một vòng trong phòng, tìm vali đồ của mình rồi mở phòng để quần áo cạnh phòng ngủ chính ra.
“Đi vào phòng để quần áo, rẽ phải, phòng trống…” Sầm Tuế Tuế vừa đẩy va li, vừa thì thầm lời hướng dẫn Giản Sóc ghi âm lại, vừa đi vào trong. Có điều, khi ánh mắt cô lướt vào phòng để quần áo, cô lập tức khựng lại. Phòng để quần áo rất lớn, có năm dãy tủ để đồ, phân chia theo mùa, màu sắc và những thứ dùng để đeo như: cà vạt, khuy cài tay áo, đồng hồ đeo tay, trang sức cài ve áo… vân vân. Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu nhìn hành lý của mình. Cô không đành lòng treo ở đây. Nhưng không để ở đây thì để ở đâu nhỉ?
Sầm Tuế Tuế thở dài, tiếp tục thì thầm “đi về bên phải… bên phải” tìm chỗ của mình.
Một giây sau, cô hét lên “A a a a a a a!”. Chiếm trọn một bức tường đều là quần áo nữ! Cùng một loại tủ cất đồ như của Giản Sóc, nhưng cô có tận sáu cái! Còn nhiều hơn anh! Hơn – một -cái!
Sầm Tuế Tuế không thể nào tin được vào mắt mình, cô vội vã lấy điện thoại gọi cho Giản Sóc.
“Anh Sóc anh Sóc anh Sóc!” Giọng cô hạ xuống rất nhỏ, như kẻ trộm đang lần mò vào trong nhà.
Giản Sóc liền vội vàng hỏi: “Sao vậy Tuế Tuế? Nói chậm thôi.”
“Phòng để quần áo trong nhà ý!” Cô che miệng, kích động dậm chân xuống đất.
Giản Sóc hiểu, cười nhẹ, “Thích không?”
“Cho em à? Thật không? Thật không?” Mắt cô phát sáng. Không có cô gái nào là không thích tủ quần áo như vậy cả! Đây đúng là giấc mộng của cô!
“Đương nhiên.” Cách điện thoại, Giản Sóc bị lây cảm giác vui sướng của Sầm Tuế Tuế, trước mắt anh dường như xuất hiện hình ảnh cô gái nhỏ cười tươi rói, vui mừng đến nhảy nhót. Vui mừng rồi, cô lại hơi lo. “Anh Sóc, thực ra anh không cần phải chuẩn bị cho em nhiều như vậy đâu.”
Sầm Tuế Tuế không dám nhắc tới chuyện một năm sau sẽ ly hôn, trực giác nói cho cô biết, nếu nói ra điều đó thì thật làm tụt cảm xúc.
Tất nhiên suy nghĩ của Giản Sóc không giống Sầm Tuế Tuế. Nhưng anh không thể nói ra được, cứ cất trong lòng đã. Anh cũng thấy mừng, may là lúc này mình không ở nhà, nếu không thì nhìn thấy dáng vẻ cô nàng ngoan đến vậy, nhìn dáng vẻ cô nghĩ cho anh đến vậy, có khi anh lại không nhịn được mà ôm cô mất.
“Tuế Tuế.” Giản Sóc tìm một lý do, “Ngày nào em là vợ của anh, anh sẽ bảo đảm cho em những gì tốt nhất trong phạm vi khả năng của anh.”
Sầm Tuế Tuế kêu “À” một tiếng.
Giản Sóc cong môi, cố ý dọa cô, “Nếu em không thích, thì để anh cho người tới mang đi vứt vậy.”
“Ai! Đừng! Vứt đi thì quá lãng phí.” Cô cười không ngừng được.
Giản Sóc tiếp tục nói, “Em không thích, người khác lại không mặc được, thì giữ lại làm gì? Sợ em ngứa mắt.”
Sầm Tuế Tuế sờ tai, nói rất nhỏ, “Thế thì… để lại đi.”
Giản Sóc cười lặng lẽ, “Được, theo em vậy, quần áo mua theo số đo của em, em xem kiểu dáng một chút, cái nào không thích thì lấy ra, đổi cái mới.”
“Không cần, không cần đâu.” Cô lẩm bẩm, “Sao lại có cảm giác như được trai bao thế nhỉ.”
Giản Sóc bị chọc cười, “Sầm Tuế Tuế! Có hôn thú! Hợp pháp đấy!”
“Em biết rồi, nói to như vậy làm gì, ghê gớm quá đi” Cô để di động ra xa hơn một chút, “Thôi, em thu dọn đồ đạc đây, cúp nhé.”
Giản Sóc: “Ừ.”
Sầm Tuế Tuế dập máy trước. Giản Sóc đến khi nghe điện thoại chỉ còn mấy tiếng “tút – tút ” thì mới khóa màn hình.
Đường Tống nghe hai người nói chuyện với nét mặt thản nhiên, xong mới hỏi, “Sếp, tiếp tục chứ ạ?”
Giản Sóc cầm tập tài liệu trên bàn làm việc, lạnh nhạt nói, “Tiếp tục đi.”
Nửa tiếng sau, Sầm Tuế Tuế mới chỉ thu xếp xong số quần áo hàng ngày, đồng thời chọn được một ít đồ mỏng nhẹ tiện cho vận động, gấp gọn cho vào vali. Cô giơ tay đấm đấm bả vai mỏi nhừ của mình, nằm thẳng xuống thảm, “A! Không xem nữa, mỏi quá!” Cô chưa bao giờ nghĩ lại có ngày như thế này, chỉ xem quần quần áo áo thôi mà mệt mỏi, vai đau, cánh tay rã rời. Cô không khỏi than một câu, có tiền thật là tốt quá đi!
Nghỉ ngơi một lúc, Sầm Tuế Tuế đứng lên chuẩn bị đi tắm, rồi trở về phòng nghỉ ngơi một lúc. Không thể không nói, Giản Sóc thật sự rất chu đáo, săn sóc. Anh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ mà cô có thể dùng đến, đến đồ “hàng tháng” cũng phải mấy nhãn hiệu, dài ngắn đủ cả.
Sầm Tuế Tuế rửa mặt qua loa, rồi vào phòng ngủ chính nghỉ một lúc. Không phải cô không muốn ngủ ở phòng dành cho khách, mà vấn đề là cái biệt thự này không có phòng nào khác có thể ngủ cả.
Chợp mắt một lát, Sầm Tuế Tuế lại ngủ thẳng tới khi trời tối mịt. Lúc mới dậy, cô vẫn còn mơ màng, vừa dụi mắt vừa đi ra ngoài, bước chân còn lảo đảo. Cô hơi đói, định xuống tầng một vào nhà bếp xem thế nào. Nhưng vừa đi tới đầu thang gác, cô đã nghe phía dưới vọng lên tiếng “Leng keng” rất nhẹ.
Sầm Tuế Tuế tức thì tỉnh táo, vô thức cho rằng có trộm. Ngay sau đó cô cởi dép lê, để trần chân, cẩn thận đi xuống từng bậc một. Trong phòng bếp ở tầng dưới, có một người phụ nữ tuổi chừng trên dưới 50 đang dọn dẹp, lau chỗ này, chà chỗ kia. Nhìn thì không giống trộm, vì chưa từng nghe nói có kẻ trộm nào lại lau dọn, làm vệ sinh cả.
“Chào dì ạ” Sầm Tuế Tuế nói rất nhỏ, sợ làm đối phương giật mình.
“Ôi trời!” Người kia vẫn giật mình đánh thót một cái, khăn lau trong tay cũng rơi xuống đất. Bác gái đối diện với Sầm Tuế Tuế, cất lời hỏi trước: “Cô là ai nhỉ?”
Sầm Tuế Tuế lơ ngơ, nhưng vẫn không quên nhặt khăn lau lên đưa cho bác gái, sau đó nói, “Cháu … ở đây.”
“Ở đây à?” Bác gái cau mày, đánh giá cô một lúc, rồi bỗng nhiên hai mắt sáng lên, “Cô là người nhà cậu Giản à?”
Sầm Tuế Tuế vâng, “Cháu là vợ anh ấy ạ.”
Rất rõ ràng, sau khi bác gái nghe thấy từ “vợ” thì kích động đến đỏ cả mắt.
“Chào mợ, mợ Giản, thật ngại quá, tôi là người cậu Giản thuê giúp việc theo giờ, tôi họ Trương, mỗi tuần đến ba lần, đều là vào tầm này.”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Thế ạ. Vậy dì Trương, dì có cần cháu giúp một tay không ạ?”
“Không cần không cần, tôi làm xong hết rồi, lại nói, không thể để mợ Giản động tay được.”
Sầm Tuế Tuế cười mỉm, ngoan ngoãn nói, “Dì vất vả quá.”
Dì Trương cười, giặt sạch khăn lau, rồi nhặt mấy thứ lên, “Thế tôi về đã nhé, mấy hôm nữa lại đến.”
“Vâng, để cháu tiễn dì ra cửa.”
“Không cần, không cần đâu.” Dì Trương xua tay, “Chào mợ Giản nhé.”
“Vâng chào dì.”
Dì Trương cười híp mắt, đi mấy bước lại quay đầu lại nhìn Sầm Tuế Tuế cười, như là vừa thấy chuyện gì tốt đẹp lắm.
Mặc dù Sầm Tuế Tuế không hiểu lắm, nhưng rất nhanh cô đã bỏ qua chuyện của dì Trương.
Còn dì Trương vừa ra khỏi cửa đã lập tức lấy điện thoại ra gọi: “Bà chủ ơi, chuyện vui lớn