Edit: Châu || Beta: Bông
Giản Sóc nghe xong thông báo của tổng đài thì ngắt máy, gọi lại lần thứ hai.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được…”
Như thể bất mãn, anh ném điện thoại lên bàn “cạch” một tiếng. Đường Tống thấy thế vội hỏi: “Sao vậy sếp? Phu nhân không nhận điện thoại sao?”
Giản Sóc lạnh nhạt nói: “Không sao gọi được.”
Đường Tống sững sờ một giây, rồi lập tức nhịn cười, “Sếp, theo kế hoạch, chắc phu nhân đã đến Thương Sơn rồi, mà Thương Sơn… chắc tín hiệu không tốt lắm.”
Nghe vậy, Giản Sóc bình tĩnh ngước mắt nhìn Đường Tống. Đường Tống thấy vậy thì tê cả da đầu, “Sếp, anh không định…??”
“Đúng như cậu nghĩ đấy.” Anh khép tập tài liệu lại, “Đường Tống, lấy vé đi, về nước.”
“Không, sếp, tôi từ chối.” Đường Tống là trợ lý của Giản Sóc, theo lý phải nghe lời anh, nhưng anh ta đi theo anh đã nhiều năm, hai người cũng có thể coi như bạn bè, vì thế có nhiều lúc, Đường Tống có thể tranh luận, không nghe theo ý Giản Sóc. Tỷ như lúc này vậy.
“Sếp, lúc này anh chưa thể về nước được, lịch trình của anh đang rất nhiều.”
“Đường Tống, trong nước tôi cũng xử lý tài liệu được.”
Đường Tống cười hề hề, “Sếp, trong thời gian chúng ta ở nước M, hôm nay là ngày duy nhất anh không có lịch ra ngoài làm việc đấy.”
Giản Sóc: “…” Sao mà anh lại không biết cơ chứ! Nhưng giờ anh vô cùng muốn về nước. Đã mười lăm năm, cuối cùng anh cũng tìm được bé Tuế Tuế năm xưa. Càng kỳ diệu hơn là, Tuế Tuế đã trở thành vợ anh.
Giản Sóc vốn đã có cảm tình với Sầm Tuế Tuế, lúc này tình cảm càng “tằng tằng” mà tăng lên, chỉ hận bản thân không thể mọc ngay đôi cánh để bay về cạnh Sầm Tuế Tuế, ôm người vào trong lòng, đối xử với cô càng tốt hơn nữa.
“Sếp, vì phu nhân, mong anh nỗ lực làm việc đi.” Đường Tống cho Giản Sóc một liều thuốc bổ, còn nắm tay làm động tác tiếp sức cho anh. Giản Sóc liếc nhìn Đường Tống đầy ghét bỏ. Nói gì mà ngốc thế cơ chứ.
Đường Tống có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Giản Sóc, nhưng anh ta mặc kệ, giờ trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, đó là ngăn cản Giản Sóc, tuyệt đối không để anh về nước. Đồng thời Đường Tống cũng thấy mừng, nếu như không phải đang ở nước ngoài, anh ta tin rằng cho gì Giản Sóc đang ở thành phố nào trong nước, nhất định sẽ lập tức bay về bên Sầm Tuế Tuế.
Giản Sóc thầm cân nhắc thiệt hơn: “Đường Tống.”
Đường Tống nhắm mắt lại, “Không, sếp, tôi không nghe đâu.”
Giản Sóc bị chọc tức đến đau đầu, giơ tay xoa xoa thái dương của mình,
“Cậu không nghe, thế nhắm mắt làm cái gì?”
“Tôi cũng không muốn nhìn.”
“Đường Tống.”
“Không không không! Sếp, lần trước, sếp đã bay về nước xem phu nhân ứng tuyển Tinh Nguyệt rồi, đã tặng cho ông Mộc Ân một cục tức rồi, nhưng vì lần đó anh với phu nhân kết hôn, cũng coi như là chuyến đi có ích. Nhưng lần này nếu lại về nữa, thì việc hợp tác với nước M chuyến này e là hoàn toàn thất bại, chuyện này đóng vai trò then chốt đối với việc mở ra thị trường ở nước M đấy.”
Giản Sóc bất đắc dĩ, “Tôi biết.”
“Vì thế anh không thể đi được!” Đường Tống vội vàng nói tiếp.
Giản Sóc cạn lời “Đường Tống, cậu có định nghe tôi nói hết không nào?”
Đường Tống hắng giọng, ho một cái “Sếp nói đi ạ.”
Giản Sóc thản nhiên, “Không quay về nữa, xử lý công việc thôi.”
“Ối, xin lỗi sếp, tôi lại cứ tưởng….”
Anh lắc đầu, “Đường Tống, sau này nếu cậu không làm nghề trợ lý nữa, cậu hoàn toàn có thể đi viết kịch bản, trí tưởng tượng này quả thực rất tuyệt.”
Đường Tống: “…”
Không biết ông chủ đang khen hay là đang nói đểu mình đây.
–
Sầm Tuế Tuế quay phim rất thuận lợi. Khí hậu ở Thương Sơn rất tốt, hơn nữa chỗ này có cây cối, thời tiết mát mẻ hơn ở thành phố S rất nhiều. Ngoại trừ… tín hiệu quá kém _(:з” ∠)_
Quay ngoại cảnh đến ngày thứ mười thì gặp phải khó khăn đầu tiên. Thẩm Chấn Hiên trong vai Đoạn Tầm không có cách nào nhập vai, đã NG bốn lần rồi. Hôm nay cảnh quay có chút kịch tính, là trường đoạn sau khi Đoạn Tầm bị bán đến chỗ này, lần thứ hai chạy trốn lại bị đối phương lấy tính mạng Khương Khương uy hiếp bắt quay lại. Cảnh không dài, nhưng rất khó biểu đạt. Hơn nữa đoạn này cần quay liền mạch. Sầm Tuế Tuế trong vai người bị đánh thì không thành vấn đề. Diễn viên đóng vai bọn buôn người cũng cũng không có vấn đề. Chỉ mỗi Thẩm Chấn Hiên, chắc vì còn trẻ tuổi, rất khó thể hiện sự phẫn uất, đấu tranh nội tâm, đặc biệt là cảnh khi nhìn bọn buôn người túm tóc Sầm Tuế Tuế, cậu ta liền không khống chế được, hết nói “buông cô bé ra” lại nói “anh nhẹ tay chút”.
Sau khi NG một lần nữa, Lâm Xán hô giải lao, đồng thời gọi Sầm Tuế Tuế cùng Thẩm Chấn Hiên vào một bên.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Chấn Hiên cúi đầu ủ rũ, Lâm Xán không đành lòng lại mắng cậu ta nữa.
“Thẩm Chấn Hiên.” Giọng Lâm Xán không cảm xúc.
Thẩm Chấn Hiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Xán, rồi khom lưng chín mươi độ về phía Lâm Xán và Sầm Tuế Tuế, thành khẩn xin lỗi, “Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi chị Tuế Tuế, em biết lỗi em rất lớn, xin lỗi, em sẽ cố gắng tìm trạng thái.”
Sầm Tuế Tuế lôi cậu ta đứng lên, “Không có chuyện gì, cậu đứng lên đi, không cần tự trách như thế, đóng phim nào có dễ dàng đâu.”
Thẩm Chấn Hiên nghe cô nói vậy, trong lòng càng không thoải mái.
“Chấn Hiên, cậu có thể nói xem cậu đang nghĩ gì không?” Sầm Tuế Tuế thử đứng vào địa vị của Thẩm Chấn Hiên để suy nghĩ vấn đề.
Thẩm Chấn Hiên gật đầu, “Em chỉ cảm thấy Khương Khương quá đáng thương.”
Lâm Xán: “???” “Có ý gì?”
Thẩm Chấn Hiên gãi đầu, “Em biết em là Đoạn Tầm, cũng biết Khương Khương vì em mà không tiếc hi sinh bản thân để em chạy trốn, nhưng dù vậy… sao Khương Khương phải vô tư như thế ạ?”
Sầm Tuế Tuế cùng Lâm Xán liếc mắt nhìn nhau, thì đúng là Khương Khương vô tư rồi.
Cô suy nghĩ một chút, “Chấn Hiên, giả thiết chị và em đồng thời bị lừa bán, hai chúng ta chỉ có thể một người chạy được, em chọn thế nào?”
“Chắc chắn là để chị chạy rồi!” Cậu ta không chút do dự, “chị là chị Tuế Tuế mà.”
Sầm Tuế Tuế cười, giơ tay vò đầu cậu ta, “Thế không phải thế sao, Khương Khương cũng muốn để Đoạn Tấm chạy trước, hơn nữa Đoạn Tầm là con trai, cũng lớn hơn Khương Khương một chút, tỷ lệ chạy trốn được, rồi quay lại cứu Khương Khương phải lớn hơn.”
“Hả?” Thẩm Chấn Hiên lật qua lật lại kịch bản trong tay, “Chị Tuế Tuế, sao chị biết Đoạn Tầm lớn tuổi hơn? trong kịch bản nói cả hai đều là trẻ con