“Anh Sóc???” Sầm Tuế Tuế vui mừng kêu lên, “Sao anh lại tới đây?”
Giản Sóc nhếch môi, “Không hoan nghênh anh à?”
“Đâu có!” Cô cười, lập tức kéo tay đang cầm ô của anh, dắt vào bên trong, “Mưa to lắm, vào đây nhanh lên, đừng để bị ướt.”
Giản Sóc tiện thể thu ô, đi vào phòng.
Lúc Sầm Tuế Tuế vừa lên tiếng, Lâm Xán đã đứng dậy, lúc này vừa vặn đi tới trước mặt Giản Sóc.
“Tổng giám đốc Giản? Sao lại tới đây vào lúc này?”
“Tổng giám đốc Giản, khăn mặt của ông đây.” Thẩm Chấn Hiên đưa một cái khăn mặt mới tinh cho anh, “Ông lau đầu đi ạ, tóc hơi ướt.”
“Được, cảm ơn.” Giản Sóc tiện tay đưa ô cho Sầm Tuế Tuế, nhận khăn mặt, xoa bừa hai ba vòng quanh đầu rồi cầm trong tay.
“Anh Sóc, chỗ này chưa khô đâu, vẫn còn giọt nước.” Sầm Tuế Tuế còn chưa nói xong đã đưa luôn ô cho Thẩm Chấn Hiên đang đứng bên cạnh, cầm khăn mặt trên tay Giản Sóc, kiễng chân lau đầu cho anh.
Giản Sóc rất phối hợp, khom lưng để cho cô lau.
Lâm Xán: “…???”
Thẩm Chấn Hiên: “!!!!!” Động tác của hai người này tự nhiên như không ấy, có nghĩ đến cảm thụ của hai người đang đứng chỗ này hay không hả?”
“Khụ.” Lâm Xán giơ tay, tay nắm thành đấm để hờ trên môi ho khan, có ý nhắc nhở hai người.
“A!” Sầm Tuế Tuế phản ứng lại, vội vã đưa khăn mặt cho Giản Sóc, “Anh tự, tự lau đi.” Cô đỏ mặt, “Em đi lấy nước nóng cho anh, tí nữa quay lại.” Nói xong cô quay đi, bước nhanh từ cửa sau ra ngoài.
Lâm Xán khoanh tay, đuôi lông mày hơi nhíu, “Này? Anh Sóc ơi?”
Giản Sóc chắt lưỡi, “Ghê chết được, đừng có gọi tôi như vậy.”
Lâm Xán cười ha ha, “Tôi gọi thì ghê à? Tuế Tuế gọi thì ngọt chắc?”
“Tổng giám đốc Giản… chị Tuế Tuế… chuyện này…”
Thẩm Chấn Hiên lắp bắp, không biết nên nói như thế nào.
Lâm Xán hỏi, “Tổng giám đốc Giản, anh với Tuế Tuế là…?”
Giản Sóc cười rất rõ, khoác hai tay lên bả vai hai người, rồi nhấc chân đi xuyên qua qua giữa Lâm Xán cùng Thẩm Chấn Hiên. Lúc đi ngang qua, anh hơi dừng chân, nghiêng đầu về phía Lâm Xán nói rất nhỏ, “Hợp pháp.” Rồi nhét khăn mặt vào tay Lâm Xán, “Phiền đạo diễn cất hộ tôi nhé, cảm ơn.”
Lâm Xán kinh ngạc. Thẩm Chấn Hiên thấy thế, hỏi nhỏ, “Đạo diễn Lâm, Tổng giám đốc nói gì với chú mà lại dọa chú đến vậy ạ?”
“Đi đi đi!” Lâm Xán trừng cậu ta, “Tôi mà lại chịu để anh ra ta dọa được à? Cậu nhóc đừng có hóng hớt, đi xem kịch bản đi.”
Thẩm Chấn Hiên nói thầm, “Thật là, lại gọi cháu là nhóc, lúc cùng đọc truyện với cháu sao không gọi thế đi?”
“Sao nào?” Lâm Xán làm động tác xắn tay áo, “Cậu nhóc, tôi không bảo được cậu đúng không?”
“Đừng đừng đừng! Cháu sai rồi a a a a!” Thẩm Chấn Hiên ôm đầu, chạy trốn loanh quanh rồi chạy ra khỏi phòng. Lâm Xán gọi theo, “Thẩm Chấn Hiên! Cầm ô đi ngay cho ông, để bị cảm thì chờ đấy, xem ông có đánh chết mi không!”
“Vâng–”
Lâm Xán cười lắc đầu, “Ranh con chết tiệt.”
–
Phía cửa sau đi ra chính là phòng ở của Sầm Tuế Tuế. Chầm chậm trốn về phòng xong, cô đóng cửa lại, ngồi bên giường dùng hai tay quạt gió. Vừa rồi là sao vậy nhỉ? Sao lại giúp anh lau tóc tự nhiên như vậy? Hai người đâu có quen thuộc đến mức độ đó chứ? Liệu anh Sóc… có nghi ngờ cô có mưu mô nào khác hay không? Liệu có nghĩ là cô đang cố ý thấy sang bắt quàng làm họ hay không? Sầm Tuế Tuế ảo não gõ vào đầu mình, “Ngốc chết đi được.”
“Lại gõ nữa thì thành ngốc thật đấy.” Giọng Giản Sóc từ của vọng vào.
Sầm Tuế Tuế ngạc nhiên ngẩng đầu, “Sao anh lại vào đây?”
Giản Sóc đã cởi áo khoác, bên trong anh mặc áo phông trắng, cách ăn mặc rất trẻ, nghe vậy thì nở nụ cười với cô, “Tới tìm em.”
Anh đi tới, tiện tay vứt áo khoác lên ghế, sau đó đứng trước mặt Sầm Tuế Tuế, khom người, duỗi hai tay.
Sầm Tuế Tuế theo bản năng rụt về phía sau.
“Ôi chao, ai, ôi!” Cô đã rụt đến mức nằm rạp xuống, không còn chỗ nào để trốn được nữa.
Giản Sóc chống hai tay bên đầu cô, nhìn cô từ trên cao, “Sao thấy anh lại chạy?”
“Không, có chạy đâu.” Lúc Sầm Tuế Tuế hốt hoảng, cô rất hay nháy mắt.
“Đồ nhát gan” trên mặt anh trước sau vẫn giữ nụ cười.
“Liệu…” Sầm Tuế Tuế không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ có thể nghiêng đầu đưa ánh mắt sang chỗ khác, “Anh có thể đứng lên trước hay không?”
Giản Sóc nghe vậy, “Tại sao?”
Sầm Tuế Tuế gãi mũi, “Thế này… không hay lắm.” Quá mờ ám. Quá làm cho người ta mơ mộng.
Giản Sóc thấy thế, hỏi “Tuế Tuế, trước khi chúng ta đăng ký kết hôn, em có hỏi một vấn đề, còn nhớ không?”
“Cái gì?” cô mờ mịt.
Anh chậm rãi cúi đầu, thấp đến mức chóp mũi áp áo vào cô. Sầm Tuế Tuế cắn môi, căng thẳng nuốt nước miếng.
Giản Sóc hạ giọng, “Sống như vợ chống.”
“Đùng” một tiếng, Sầm Tuế Tuế lập tức biến thành con tôm luộc, đỏ bừng cả người, đầu bốc hơi nóng. Cô giơ tay, đẩy mạnh vào ngực anh.
Anh thuận thế chuyển tư thế, nằm bên cạnh, sau đó chống tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn cô. Sầm Tuế Tuế thở hổn hển, trừng mắt với anh.
Giản Sóc nhíu mày, “Tức rồi à?”
“Anh quá đáng!”
Giản Sóc gật đầu công nhận, “Đương nhiên anh quá đáng, anh còn từng nói với em, con người anh không chỉ thù dai, còn báo thù nữa.”
Sầm Tuế Tuế bị trình độ mặt dày của anh làm sợ đến ngây người! “Em, em có làm gì gây thù với anh đâu!”
“Em có.” Giản Sóc cười ngoài mặt, nhìn tóc gáy cô dựng lên, trong đầu lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo. Chạy.
Sầm Tuế Tuế lắp bắp, “Anh chớ, chớ có nói hươu nói vượn đấy!”
“Thật sao?” Giản Sóc cười cười, lập tức ngồi dậy, lấy hai tay bất thình lình đẩy vào vai Sầm Tuế Tuế. Cô lại ngã ra giường lần nữa, nhìn vách tường trên đỉnh đầu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Anh Sóc thật là ấu trĩ! Đẩy anh một cái, anh phải đẩy trả luôn!
Nghĩ một hồi, cô chống tay hai bên cạnh người, vừa đứng dậy vừa gọi “Anh Sóc!”
Nhưng ngồi lên, cô mới phát hiện ra, anh đã không còn ở trong phòng.
“Hả? Đi đâu rồi? Đi thế nào mà không có động tĩnh gì thế?”
Sầm Tuế Tuế nhìn xung quanh một hồi, ánh mắt rơi trên mặt bàn cạnh giường. Trên bàn có một cái hộp vải nhung màu lam đậm. Cô nhìn vài giây, rồi chậm rãi xuống giường. Hộp vải nhung rất êm tay, trên dưới trái phải đều không có logo thương hiệu.
“Cái này… em không cố ý mở ra đâu nha” Cô cười, tay trái nâng hộp lên, ngón tay trỏ cùng ngón tay cái cầm hai bên, tay kia thận trọng mở hộp ra.
“Oa!!!” Cô vui mừng thốt lên, “Nhẫn!”
Chiếc nhẫn có kiểu dáng rất đơn giản, toàn bộ mặt trên nhẫn chỉ có một viên kim cương, đặc biệt thích hợp đeo hằng ngày.
Sầm Tuế Tuế lấy nhẫn ra, cẩn thận đeo vào ngón áp út bên tay trái, vừa vặn. Cô xòe năm ngón tay, sau đó giơ tay trái lên thật cao, quay về phía cửa sổ, khen “Đẹp quá!” Sau đó, cô lại nắm tay lại, ngón tay phải vuốt nhẹ lên nhẫn mấy lần, rồi tiếc rẻ tháo xuống, cất lại vào trong hộp.
Cô vừa đậy hộp lại thì Giản Sóc quay lại. Anh bưng hai chén sữa bò đi vào, đặt trước mặt cô một chén, liếc mắt nhìn cái hộp trên bàn, “Thử chưa?”
Sầm Tuế Tuế há mồm, nhưng không nói.
Giản Sóc làm như không nhìn thấy điệu bộ lúng túng của cô, tay trái bưng chén sữa, chậm rãi đưa lên môi, nói một mình, “Size nhẫn là đúng, nếu không đeo thì chắc là không thích kiểu dáng.”
“Không phải đâu! Em thích!”
Giản Sóc một hơi uống nửa chén sữa, nhưng chậm chạp không bỏ chén xuống.
Lúc này Sầm Tuế Tuế mới nhìn thấy, tay trái cầm cốc của anh đang quay về phía cô, trên ngón áp út cũng đeo nhẫn.
Cô ngẩn người hỏi, “Cùng kiểu à?”
Giản Sóc cười nhẹ nhàng, không trêu cô nữa, “Đúng, cùng kiểu, là nhẫn cưới của chúng ta.”
Thấy cô nhìn ra, anh cũng không giả vờ nữa, bèn bỏ cốc xuống, cầm hộp nhung mở ra.
Anh lấy nhẫn ra, sau đó cầm tay trái Sầm Tuế Tuế, đứng dậy quỳ một chân xuống đất, “Tuy rằng chúng ta đã lấy hôn thú, nhưng anh vẫn muốn hỏi em, Tuế Tuế, em đồng ý lấy anh không?”
Sầm Tuế Tuế thấy mắt mình rất nóng, trước mắt cũng từ từ trở nên nhòe đi.
“Anh làm gì thế?”
Giản Sóc cười khẽ, “Cho dù dự định ban đầu khi chúng ta kết hôn là gì, đây nhất định là việc anh phải làm.”
Sầm Tuế Tuế mím môi cười, hoàn toàn trở thành nàng tiên xấu hổ. Cô kéo tay anh, “Được rồi, anh nhanh một chút đi, em đồng ý rồi.”
Giản Sóc cụp mắt, dáng vẻ rất chân thành đeo nhẫn cho Sầm Tuế Tuế, sau đó cúi đầu, hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô.
Nụ hôn vừa đến, cô liền run rẩy.
Giản Sóc ngẩng đầu, “Bà Giản, xin bảo ban nhiều hơn.”
Sầm Tuế Tuế cong môi,