“Vẫn choáng à?” Giản Sóc giơ tay, gãi nhẹ mũi cô gái nhỏ, “Mới mấy ngày không gặp, mà đã không nhận ra rồi?”
“Sao anh đã về rồi?”
Giản Sóc nghiêm mặt, “Xem ra bà xã không hoan nghênh, vậy anh lại đi vậy.”
“Ôi đừng” Sầm Tuế Tuế kéo Giản Sóc đang giả vờ tức giận, “Đừng mà, em lỡ lời thôi.”
Anh cười nhẹ, vò đầu cô, “Trêu em thôi, anh không giận.”
Sầm Tuế Tuế ngửa đầu nhìn anh, “Sao anh biết em ở đây?”
“Anh bói ra.” Giản Sóc vô cùng thần bí, “Một cô gái không mua được đồ, nhất định sẽ trốn ở đây than thở.”
“Ai than thở.” Sầm Tuế Tuế chu môi, “Còn lâu nhé, anh đừng có mà nói linh tình”
“Ờ, ờ, anh nói linh tinh.” Anh kéo tay cô, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Không phải muốn mua quà cho anh à?” anh nghiêng đầu cười, “Đưa anh đi mua, không phải tốt hơn sao?”
Sầm Tuế Tuế cười, cánh tay ôm hoa nắm chặt hơn, “Đúng là tự luyến.”
“Thế em có định mua cho anh không nào?”
“Mua mua mua.”
–
Giản Sóc tìm thấy Sầm Tuế Tuế chỉ là trùng hợp. Anh về sớm, nghĩ mấy ngày không gặp, định mua chút quà cho cô vợ mới cưới xinh đẹp, làm cô vui. Tầng hai là hàng cho nữ, anh mấy gian hàng trông vừa mắt, chầm chậm xem hàng. Bỗng đột nhiên, anh nghe thấy phía sau có hai cô bé líu ra líu ríu thảo luận, nhắc đến “Sầm Tuế Tuế”. Giản Sóc quay đầu nhìn lại, hai cô bé đều đang cầm điện thoại di động, vừa kêu nho nhỏ “Ôi ôi”, “Chị Tuế Tuế để mặt mộc thì phải? Không nhìn ra là có trang điểm.” “Đúng vậy, hơn nữa da dẻ quả là đẹp, nhìn ảnh này, đẹp chưa.”
“Ừ…” cô bé kia tán đồng, “Đúng là đẹp. Này, trước tớ chứ nghĩ, nếu có nữ diễn viên nào đóng cặp với Chấn Hiên, tớ nhất định sẽ ghen, nhưng chị với Tuế Tuế thì hoàn toàn không có cảm giác đó.”
Giản Sóc nghe mà buồn cười, hóa ra là fan hâm mộ của Thẩm Chấn Hiên. “Chắc là vì biết chị ấy đã kết hôn rồi.”
“Suỵt…” cô bé giật tay bạn, “Đừng nói, bị người khác nghe thấy thì sao? Chúng ta đã đồng ý với chị Tuế Tuế là không nói ra rồi mà?”
“Ờ, quên, vui quá nhỡ miệng.”
Nghe thấy thế, Giản Sóc thấy hơi ngạc nhiên, sao bọn trẻ biết là Sầm Tuế Tuế đã kết hôn nhỉ?
“Này, bà chị vừa bắt nạt chị Tuế Tuế kìa, cậu có để ý không, trông có vẻ rất có tiền.”
“Thấy rồi, trên người toàn hàng hiệu.”
“Nhưng chắc chị Tuế Tuế cũng có tiền chứ nhỉ?”
“Khó nói, lần trước xem weibo của Chấn Hiên, tớ có ngó qua trang của chị Tuế Tuế, cũng không nổi tiếng mấy.” cô bé chép miệng, “Thế à, thế sau này tớ sẽ ủng hộ chị ấy, vừa rồi bị bắt nạt đến thảm, haizzz.”
“Ờ.” cô bé kia bất đắc dĩ nhún vai, “Nhưng ủng hộ cũng chẳng làm gì? Người có tiền đều như vậy cả?”
“Ờ, đúng thật…”
Hai cô bé nói tiếp hai, ba câu, rồi rẽ vào một gian hàng.
Giản Sóc cau mày, nghe ý hai cô bé thì có vẻ Tuế Tuế cũng ở đây thì phải? Hơn nữa còn bị bắt nạt? Nghĩ vậy, anh bèn bảo Đường Tống gọi điện thoại cho Giám đốc trung tâm thương mại. Đường Tống vừa nghe nói Sầm Tuế chịu ấm ức thì nghĩ thầm, sao lại thế được, bèn khẩn trương liên lạc. 15 phút sau, video giám sát đã được gửi đến điện thoại của Giản Sóc. Nhìn thấy cảnh Tống Tuyết Nhã nói như đúng rồi, anh rất tức giận. Nhưng một lúc sáu, thấy Sầm Tuế Tuế lật ngược thế cờ, Tống Tuyết Nhã tức giận phát điên thì Giản Sóc vừa cười vừa đi ra.
Điện thoại lại nhận được đoạn video thứ hai. Đó là cảnh Sầm Tuế Tuế đi vào lỗi cầu thang bộ, vẫn chưa hề đi ra.
Đường Tống: [Sếp, em đã xem xét trong vòng hai mươi phút tiếp theo, sếp bà chưa thấy ở khu tầng một, nên vẫn ở cầu thang đấy.]
Giản Sóc: [Ờ, biết rồi.]
Anh ra khỏi khu gian hàng, đến thẳng thang gác. Tới đầu cầu thang, anh thả nhẹ bước chân, men theo tường đi, đúng là thấy Sầm Tuế Tuế. Giản Sóc định gọi cô ngay, song lại đổi ý, quay lại, mua một bó hoa, rồi mới lại đi tìm cô.
Sầm Tuế Tuế nghe Giản Sóc nói xong quá trình tìm vợ, cô giơ ngón tay cái, “Vận may của anh phải nói là cực tốt.”
Giản Sóc cười nhẹ, “Bao nhiêu may mắn đều cho em cả.”
Cô mím môi cười. Hai người quay lại tầng ba một lần nữa. Sầm Tuế Tuế ôm hoa, hiển nhiên làm mọi người đều chú ý, liên tiếp có những ánh mắt ném tới. Sầm Tuế Tuế đè thấp vành mũ, “Anh có muốn đeo khẩu trang không? Chứ bị nhận ra thì làm sao bây giờ?”
Anh buồn cười, “Anh không phải nghệ sĩ, sao phải sợ?”
“Cũng phải.” Cô gật đầu, “Trung tâm thương mại của anh, mọi người biết anh cũng không lạ. Nhưng anh này, nếu chúng ta bị nhận ra, liệu có mua đồ thoải mái được không?”
Giản Sóc thấy có lý, “Đưa anh khẩu trang vậy!”
Sầm Tuế Tuế cười cười lấy khẩu trang trong túi mình ra, lúc đưa cho Giản Sóc rồi, cô mới thấy không ổn. “Anh Sóc!”
“Hả?” Giản Sóc đã đeo khẩu trang.
Sầm Tuế Tuế hơi do dự, rồi không nói gì, khẩu trang này là cái cô đã dùng. “Không, chúng ta đi thôi.”
Có lẽ vì có khẩu trang che chắn, Giản Sóc rất thoải mái nắm tay Sầm Tuế Tuế. Còn Sầm Tuế Tuế, từ ngày đăng ký kết hôn với anh, cô không sợ bị người ta bới ra chuyện có quan hệ tình ái nữa, vì lẽ thế cũng không ngại nắm tay anh.
Khóe miệng Giản Sóc dưới khẩu trang nhếch rõ cao, cực kỳ đắc ý. Rốt cục có thể quang minh chính dắt tay bà xã ngoài phố rồi! Quá hài lòng!
“Anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt đang cười của Giản Sóc, “Anh cười gì đấy?”
“Không có gì.” Giản Sóc càng tươi hơn, “Chẳng qua là anh thấy được nắm tay vợ dạo phố, đồng thời lát nữa còn được vợ tặng quà, thì thấy vui mở cờ trong bụng thôi.”
Sầm Tuế Tuế suýt thì trợn mắt. Đây vẫn là Giản Sóc mà cô biết sao? Không phải chỉ đeo cái khẩu trang thôi à, sao lại như được giải lời nguyền thế, cái gì cũng dám nói?
Cô líu lưỡi, “Anh…anh…đừng nói nữa.”
“Sao?” Giản Sóc khẽ nhếch mày, “Vì sao?”
Sầm Tuế Tuế quay đầu không nhìn anh, vài giây sau mới rì rì nói, “Anh đã nói vậy, em mà không mua quà cho anh thì em đều tệ à.”
Giản Sóc bật cười. Sầm Tuế Tuế cũng không nhịn được nở nụ cười.
Hai người đi dạo phố rất thú vị, hơn nữa trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy những thứ mà lúc nãy không thấy.
“Anh Sóc anh Sóc!” cô chỉ cho anh xem, “Đồ đôi!”
Giản Sóc ngẩng đầu nhìn lên, áo phông pha màu hồng và xanh lơ, quần lửng trắng.
A…
Anh cúi nhìn sơ mi trắng quần âu đen mình đnag mặc, lại nhìn bà xã bên cạnh.
Có thể cân nhắc.
Đôi mắt Sầm Tuế Tuế nhìn Giản Sóc toả sáng. Anh trầm mặc vài giây, rồi kéo cô “Đi, thử.”
Sầm Tuế Tuế tươi tỉnh đồng ý.
Gian hàng có tên là Yêu say đắm, là một thương hiệu nhỏ, danh tiếng cũng được, thiết kế có loại cả bộ hoặc món rời, rất có cá tính.
Bộ này là đồ đôi, giống như được thiết kế riêng cho Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc vậy, hai người mặc rất đẹp. Thay xong, hai người đồng thời đứng trước gương ngắm nghía. Sầm Tuế Tuế quyết định luôn, “Mua bộ này nhé! Như vậy chúng ta không cần chọn nữa!”
“Được, em thấy được là được.”
Cô cau mày, “Anh không thích à?”
Giản Sóc nghẹn, “Không có, anh rất thích.”
Sầm Tuế Tuế tươi tỉnh, “Vậy em đi tính tiền.”
Giản Sóc không cản, “Được.”
Lúc Sầm Tuế Tuế đi tính tiền, Giản Sóc quay về gương quay quay người, rũ rũ tóc hai lần, tóc hơi xòa xuống trán một chút, trông khá trẻ.
“Tổng giám đốc Giản à?”
Giản Sóc dúng ngón tay xược vào tóc, nghiêng đầu, rồi lạnh nhạt gật đầu, “Chào cô Tống.”
“Đúng là anh à?” Tống Tuyết Nhã không giấu được vẻ ngạc nhiên trong mắt, “Lúc đứng ở ngoài, em còn không dám tin, may mà em cứ vào, không thì hôm nay đã bỏ lỡ anh Giản rồi.”
Giản Sóc không nói gì.
Tống Tuyết Nhã liền đổi đề tài, “Tổng giám đốc Giản mặc bộ này rất đẹp, trông rất trẻ trung.”
Giản Sóc nhếch môi, “Đúng thế.”
“Tiếc thật, cửa hàng chỉ có một bộ như vậy, không thì em đã mua rồi.” Nói xong, Tống Tuyết Nhã nở nụ cười duyên với Giản Sóc, “Thế thì em có thể mặc đồ đôi với tổng giám đốc Giản rồi”
Giản Sóc từ chối luôn, “Xin lỗi cô Tống, nhưng tôi không muốn đâu.”
Tống Tuyết Nhã có chút lúng túng, “À, đúng rồi, anh Giản này”, cô ta cúi đầu, lấy một cái túi nhỏ trong túi mua sắm trên tay ra, đưa tới trước mặt anh, “Em vừa đi dạo quanh, thấy cái này, em nghĩ rất thích hợp với anh đấy ạ.”
Ánh mắt Giản Sóc rơi vào nhãn hiệu trên túi, á à, chính vì cái cà vạt này mà vợ bị nói xiên nói xỏ đây.
“Cô Tống, tôi…”
“Trí nhớ cô Tống kém nhỉ? Tôi vừa nói mà cô đã quên à?”
Tay Tống Tuyết Nhã đang cầm túi chợt siết chặt lại. Sầm Tuế Tuế đi tới đối diện Tống Tuyết Nhã, đứng bên cạnh Giản Sóc, nét mặt không