Edit: Châu || Beta: Bông
Vừa nghe thấy Lâm Nguyệt ở ngoài cửa, Sầm Tuế Tuế càng hoảng. Một tay cô vuốt mặt, một tay kéo Giản Sóc, “Anh Sóc, anh Sóc, mau nhìn xem em có lôi thôi lắm không? Ôi trồi, biết thế lúc nãy đã quệt tý son rồi.”
“Tuế Tuế, không cần hốt thế.” Giản Sóc vỗ tay cô động viên, “Mẹ tới thăm mình thôi, cứ như bình thường là được”
Cô cau mày, “Thế không được.”
Anh cười nhạt, “Có gì đâu, chắc mẹ đi cùng dì Trương, căng lắm là dọn nhà cho mình, chất đồ vào tủ lạnh cho mình thôi.”
“Thật không?” Sầm Tuế Tuế vẫn lo lắng, “Tại em cả, đáng ra nên chủ động đến thăm ba mẹ, sơ ý quá.”
Anh nâng cô dậy, “Ngồi lên đã, hả?”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, bám vào anh đứng lên. “A!” Vừa đặt mông lên ghế sofa, cô lại đột nhiên đứng lên, “Còn chưa thay quần áo!” nói xong, cô bỏ mặc Giản Sóc, “Thịch thịch thịch” chạy lên tầng, “Anh ra mở cửa đi, em đi thay quần áo! Nhớ giải thích với mẹ cho em!”
“Từ từ thôi, không phải vội.” Giản Sóc dặn.
“Vâng, yên tâm!”
Anh cười lắc đầu, lê dép ra mở cửa.
Ngoài cửa. Lâm Nguyệt chỉnh cổ áo, sửa lại mũ, liên tiếp hỏi dì Trương, “Trông tôi ổn không? Mặc như này có trang trọng quá không nhỉ?”
Dì Trương bật cười, “Trông bà rất ổn, thật sự không cần sửa đâu.”
“Hôm nay tôi trang điểm thế nào? Trông có bình dị gần gũi không?”
Dì Trương bật cười, “Bà chủ, bà có trang điểm đâu!”
“Ờ nhỉ.” Lâm Nguyệt sờ mặt, “Hôm nay mình không trang điểm.”
“Bà chủ, có phải lần đầu bà gặp mợ chủ đâu, sao vẫn căng thẳng thế ạ?”
Lâm Nguyệt thở dài, “Thì trước tôi đã biết nó là đứa bé kia đâu? Tôi phải đối xử với nó tốt hơn một chút mới được, con bé đã quá vất vả rồi.”
“Cái gì quá vất vả?” Giản Sóc vừa mở cửa thì nghe được câu cuối của Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt lắc đầu, “Không có gì.”
Bà kiễng chân, nhìn phía sau Giản Sóc, “Tuế Tuế đâu?”
Anh nghiêng người cho hai người vào, “Lên gác thay quần áo rồi ạ, có lẽ còn trang điểm gì đó.”
“Hả?” Lâm Nguyệt cười, “Sao nó khách sáo thế, mẹ đến sao phải trang điểm làm gì.”
Giản Sóc hừ một tiếng, giọng nhuốm ý cười, “Tự nhiên mẹ đến nên cô ấy bị dọa.”
“Sao?”
“Cô ấy cho là mình sơ xuất, đáng ra chúng con nên đến thăm cha mẹ trước.”
“Ôi dồi” Lâm Nguyệt xua tay, “Ai thăm ai trước chả được? Hơn nữa mẹ thích con bé, mẹ đối xử với nó như con đẻ thế thôi.”
Giản Sóc cong môi, “Thế coi con là con rể à.”
Lâm Nguyệt nhìn anh, “Cũng có phải ngày đầu làm con rể mẹ đâu.”
Giản Sóc: “…”
Thôi vậy.
Đang nói chuyện, trên cầu thang có tiếng bước chân. Lâm Nguyệt và Giản Sóc cùng nhìn sang.
Sầm Tuế Tuế mặc chiếc váy màu trắng chầm chậm bước xuống, tóc để xõa sau lưng, dáng vẻ rất ngoan ngoãn. Lâm Nguyệt lập tức sáng mắt.
“Tuế Tuế.”
Cô tới trước mặt Lâm Nguyệt, khom lưng, “Con xin lỗi mẹ, con xuống chậm.”
“Không sao không sao.” Lâm Nguyệt kéo lên tay cô, “Mẹ chồng con không để ý đâu.”
Sầm Tuế Tuế cười, thở phào.
Lâm Nguyệt kéo cô ngồi trên sofa, “Lúc nãy gọi điện cho con, nghe ‘bịch’ một tiếng, làm sao vậy?”
Mặt Sầm Tuế Tuế đỏ lên trông thấy. Cô nghiêng đầu, ánh mắt cầu cứu rơi vào Giản Sóc.
Giản Sóc nắm tay che miệng, cố nhịn cười, “Không có gì đâu ạ, bị rơi đồ thôi.”
“Thế à.” Lâm Nguyệt đánh giá Sầm Tuế Tuế, “Không bị hỏng chứ?”
“Không, không ạ” cô vội vàng lắc đầu, “Sàn… có thảm ạ.”
Lâm Nguyệt gật gù, “Ờ. Mà này, mẹ và dì Trương mang ít đồ đến, một ít là theo khẩu vị Giản Sóc, một ít là mẹ chọn theo xu hướng sở thích của các cô gái trẻ” “Con à, nếu thích gì cứ nói với mẹ, mẹ làm cho. Không thích cũng phải nói, lần sau mẹ sẽ nhớ.”
Sầm Tuế Tuế cắn môi, mắt ngấn lệ.
“Ôi chao, sao lại định khóc?” Lâm Nguyệt vội vã ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, cố ý trêu, “Dù gì thì cùng không đến nỗi vì không thích ăn mà tức đến khóc chứ?”
“Không ạ!” cô mếu máo, “Con không kén ăn.”
“Thế à? Tưởng diễn viên phải duy trì vóc dáng, không ăn nhiều?”
Sầm Tuế Tuế nín khóc mỉm cười, “Không ạ, con ăn không mập.”
Lâm Nguyệt giơ tay, vuốt tóc cô, “Mập một chút cũng không sao, cứ khỏe là được.”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Vâng ạ.”
“Thế nhé.” Lâm Nguyệt đứng dậy, “Mẹ đi giúp dì Trương dọn dẹp một chút, hai con làm gì cứ làm đi.”
“Để con giúp mẹ!” Sầm Tuế Tuế đứng dậy, “lộp cộp” đi theo.
“Không cần con đâu, tiên nữ không phải vào bếp.”
“Ha ha ha ha, mẹ tuyệt vời, tiên nữ đến đây.”
Lâm Nguyệt cười, “Đúng không? Mẹ cũng thấy mẹ rất tuyệt đấy.”
“Hì hì.”
“Mà con này, mẹ nghe nói con định tham gia một chương trình thám hiểm hả?”
Sầm Tuế Tuế vâng, “Đúng vậy ạ, cuối tháng này ạ, hai ngày một đêm thám hiểm Tùng Lâm.”
Lâm Nguyệt thấy hơi lo lắng, “Liệu có nguy hiểm không.”
“Không sao đâu ạ.” Sầm Tuế Tuế cười giải thích, “Chắc chắn tổ chương trình sẽ đi khảo sát trước, chẳng qua để khách mời tự do phát huy mà thôi, hơn nữa cứ mỗi ba tiếng lại phát trực tiếp, không sao đâu ạ.”
“Phát trực tiếp à…” Lâm Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi lấy di động ra, “Ứng dụng nào? Mẹ cài đặt luôn, đến lúc ấy mẹ sẽ thưởng cho con.”
“Dạ?” Sầm Tuế Tuế trợn mắt, “Không cần đâu mẹ ạ, khen thưởng thì không cần đâu ạ! Lúc ấy mẹ xem là tốt rồi.”
Lâm Nguyệt không đồng ý, “Như vậy sao được? Con gái mẹ lên chương trình, phải làm cho thật nổi.”
Sầm Tuế Tuế không biết nên nói gì cho phải rồi. Cô may mắn biết bao mới có thể có được mẹ chồng tốt như vậy! Cô cười nghẹn ngào, “Không sao thật mà mẹ, không cần…”
“Tuế Tuế.” Giản Sóc đi tới, hai tay nắm vai cô, “Mẹ thích em, cứ để mẹ làm đi.”
“Nhưng mà…”
Giản Sóc cụp mắt, “Mẹ không thiếu chút tiền này đâu.”
Sầm Tuế Tuế: “…” Ờ nhỉ, cô đã quên mẹ chồng là người đưa quà gặp mặt 20 triệu còn không thèm chớp mắt mà!
Buổi trưa Lâm Nguyệt đích thân xuống bếp, làm sáu món ăn. Sầm Tuế Tuế phá lệ ăn hai bát cơm, Giản Sóc cũng ăn nhiều hơn so với thường ngày. Cơm nước xong, Sầm Tuế Tuế lén kéo tay Giản Sóc dưới gầm bàn, sau đó nghiêng đầu nói nhỏ, “Nếu ngày nào mẹ cũng tới làm cơm như này, em sẽ béo như heo cho xem.”
Giản Sóc khẽ cười, nghiêng người vào gần cô hơn một chút, “Heo không hay à?”
“Không được.” cô từ chối, “Em là diễn viên, phải kiềm chế, bảo đảm phải gầy.”
“Đừng.” anh lạnh nhạt nói, “Em không cần gầy, gầy khó coi lắm, không phải ai cũng hợp với dáng gầy đâu.”
“Không nhìn ra anh còn biết dáng gầy cơ đấy?”
Giản Sóc cong môi, “Vì em anh mới biết đấy.”
“Ha ha ha ha!”
Lâm Nguyệt bưng bát cơm, nhìn đôi vợ chồng đang thì thầm phía bên kia bàn. Thật là tốt. Tình cảm thắm thiết thật. Lâm Nguyệt dường như nhìn thấy cháu nội đang chạy về phía mình.
“Ha ha” không cẩn thận, bà bật cười. Ba người trên bàn đồng thời nhìn bà, trên mặt đều đặt dấu chấm hỏi.
Lâm Nguyệt hắng giọng, “Không có chuyện gì, sặc thôi.”
Sầm Tuế Tuế định đứng dậy, “Con đi rót nước cho mẹ.”
“Không cần không cần.” dì Trương đứng lên trước, “Để tôi, mợ cứ ngồi đi.”
Lâm Nguyệt bị kẹt, đành thuận theo uống hơn nửa chén nước. “Được rồi, hai người có việc gì thì làm đi.” bà bảo, “Mẹ và dì Trương dọn dẹp chút cho, rồi về bên nhà.”
“Mẹ, để con cùng dọn.”
“Không