“A…” Sầm Tuế Tuế lẩm bẩm một tiếng, trở mình, rồi dường như đang mơ thấy cái gì, cô cười ra tiếng, còn chép miệng.
“ha…” tiếng cười trầm khàn vang lên bên tai cô. Sầm Tuế Tuế khẽ cau mày, khó nhọc mở mắt.
Rèm cửa sổ trong phòng đã được kéo lên hơn nửa, ánh mặt trời chiếu qua non nửa ô kính cửa sổ, chiếu lên giường cô, chiếu cả lên người trước mặt cô.
“Là anh à?” Sầm Tuế Tuế gọi.
Giản Sóc thấp giọng ừm.
“Sao anh dậy sớm thế?”
Hỏi xong, cô chống một tay lên giường, tay kia kéo chăn ngồi dậy.
Còn Giản Sóc, nghe xong câu hỏi của Sầm Tuế Tuế thì sầm mặt, nghiến răng, “Em – nói- xem?”
“Hả?” Sầm Tuế Tuế chớp mắt, bật máy, thành công khởi động lại não bộ, bắt đầu chạy lại “tập tin” tối qua.”
Tối qua, cô ra khỏi buồng tắm, đón nhận nụ hôn của Giản Sóc. Sau đó khăn lau tóc rơi xuống đất, cô được anh bế lên giường. Chẳng mấy chốc, khăn tắm của cô và quần áo của anh đều bị ném xuống dưới giường, đúng lúc giữa hai người sắp xảy ra chuyện không thể nói, thì cô đột nhiên đau bụng, bà dì thân thiết đến thăm, còn cực kỳ mãnh liệt nữa.
Thế là, hơn nửa đêm, anh Giản số khổ phải đi thay, giặt ga giường, đun nước nóng, ra ngoài mua đường đỏ, chăm sóc cô như phục vụ bà trẻ trong nhà. Bình thường thì Sầm Tuế Tuế cũng không đau đến mức ấy, nhưng chắc tại mấy hôm nay quay chụp mệt nhọc, hơn nữa hôm qua uống kha khá rượu, nên bị quả báo, đau lăn lộn, khóc ty tỷ.
Giản Sóc vốn đang phải kiềm chế ngọn lửa, cô khó chịu lăn lộn động chạm càng làm cơn nóng của anh tăng lên. Chẳng có cách nào khác, lửa nóng thì vẫn phải qua ôm cô dỗ dành. Chờ dỗ cô ngủ thì đã ba rưỡi sáng. Người Giản Sóc toát mồ hôi, lại phải đi tắm nước lạnh, sau khi ra ngoài thì hết cả buồn ngủ. Sầm Tuế Tuế rầm rì, vô ý thức co người lại như con tôm, kêu “Đau.” Giản Sóc liền kéo ghế lại ngồi bên giường, kéo cô lại gần lấy tay xoa bụng cho cô. Xoa một hồi thì trờ đã sáng. Trong mơ mơ màng màng, Sầm Tuế Tuế chỉ cảm thấy trên bụng như có lò lửa, rất ấm áp thoải mái, ngủ một mạch đến khi tỉnh.
Tải xong tập tin, Sầm Tuế Tuế cười lấy lòng, “Anh Sóc tốt tính quá, anh Sóc vất vả quá, anh Sóc giỏi quá điiiii!”
Giản Sóc bóp bóp bả vai mình, “Đừng có nịnh.”
“Đâu có.” cô nghiêm túc nói, “Em có nịnh đâu, em đều nói thật đấy, chồng em quá tốt với em, em nhất định sẽ khắc ghi trong lòng.”
Giản Sóc bị chọc cười, “Anh chết à, mà phải khắc ghi trong lòng?”
“Phỉ phui cái mồm, bập bập vừa rồi không tính.”
Sầm Tuế Tuế ngồi quỳ chân ở trên giường, kéo tay anh, “Không cho anh nói bậy nha.. anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Ừ, tốt.” Giản Sóc vò tóc cô, “Có đói không?”
“Vẫn ổn.”
Giản Sóc hắng giọng, rời mắt, “Kéo chăn lên.”
Sầm Tuế Tuế cúi đầu, “á!”, khuôn mặt nhỏ hồng rực, thò chân từ trong chăn ra đá Giản Sóc, “Đi lấy quần áo cho em, nhanh lên nhanh lên a a a a a!”
Anh bật cười, “Được được được, đi ngay đây.”
Giản Sóc lấy một bộ áo sơ mi trắng quần sóc đen, vứt xuống giường cho cô rồi hỏi: “Sáng nay muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” cô chui vào chăn thay quần áo, “Anh ăn gì em ăn nấy.”
“Được, em rửa mặt đi, Đường Tống báo sắp đến, anh ra cửa chút, nhân tiện gọi bữa sáng.”
“Vâng”
Giản Sóc đóng chặt cửa phòng, đi ra ngoài.
“Toàn trêu người ta thôi, đáng ghét.” Sầm Tuế Tuế nghe tiếng đóng cửa thì mới chui từ trong chăn đi ra, bị bí hơi, khuôn mặt đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi. Thở sâu một hơi, cô từ từ thay quần áo. Cài xong khuy áo cuối cùng, cô lầm bầm, “… nhục quá cơ… haizz”. Vừa dứt lời, cô đột nhiên rùng mình một cái, cơn run rẩy qua đi, cô lắc mạnh đầu, đứng dậy xuống giường: “Nhanh đi rửa mặt cho tỉnh táo nào… đúng là… mình thật… xấu đủ đường…”
–
Giản Sóc mở cửa, Đường Tống đang đứng ở ngoài, phía sau còn có cha con họ Lưu. Anh lạnh nhạt gật đầu, coi như chào hỏi.
Đường Tống mím môi, “Sếp.”
“Tôi biết rồi. Sang phòng cậu đi.”
“Vâng.”
Lưu Thế trông không khác mấy lúc rạng sáng, so ra chỉ hơi lặng lẽ hơn, Giản Sóc nhìn ra gã đang cố tự kiềm chế.
Trong phòng Đường Tống cũng có bàn làm việc nhỏ. Sau khi vào, Giản Sóc ngồi ngay xuống ghế sau bàn làm việc, rồi chỉ vào chỗ bên trái, “Mời hai vị ngồi.”
“Vâng, vâng!” Lưu Nghị Thanh kéo Lưu Thế đang rất miễn cưỡng ngồi xuống, ông ta quay người để mặt diện với Giản Sóc, “Tổng giám đốc Giản, hôm nay tôi không có ý gì khác, chỉ có việc này thôi, liệu chúng ta có thể hòa giải không?”
Giản Sóc hơi nhíu mày, “Tổng giám đốc Lưu, lúc ở đồn, thái độ của vợ chồng tôi đã rất rõ ràng rồi.”
Lưu Nghị Thanh một tiếng thở dài: “Tôi biết, dù là lỗi ngăn anh Đường và phu nhân Giản, hay là lỗi đánh trợ lý Đường thì đều là lỗi của chúng tôi. Tổng giám đốc Giản, chỉ cần có thể hòa giải, bất luận anh đưa ra điều kiện gì, tôi đều có thể đáp ứng!”
Lưu Nghị Thanh cả đêm không ngủ. Trời vừa sáng đã đón con trai đi ngay, rồi nhanh chóng sai người hỏi thăm nơi nghỉ của Giản Sóc. May lần này tới thành phố W, Giản Sóc không đặt phòng riêng, mà ở chung phòng vợ nên cũng dễ hỏi thăm hơn. Sau khi xác thật tin tức, ông ta liền cùng con trai chạy đến ngay để thương lượng. Nếu không thương lượng ổn, trong lý lịch con trai ông ta sẽ có vết nhơ, hơn nữa là loại vết nhơ rửa cả đời không sạch được. Sao có thể để thế được? Ông ta kiếm tiền cả đời, chỉ trông cậy vào thằng con này, mong tương lai nó làm nên chuyện. Tuy nói Lưu Thế từng làm nhiều việc vô liêm sỉ, nhưng xét cho cùng lý lịch vẫn hoàn toàn sạch sẽ. Nếu bị ghi hồ sơ thật thì rất nhiều cánh cửa sẽ đóng sập trước mặt Lưu Thế. Đến lúc ấy, dù Lưu Nghị Thanh có nhiều năng lực hơn nữa, đầu óc có thông minh hơn nữa thì thứ duy nhất có thể để lại cho con trai cũng chỉ là chút tiền mà thôi.
Nghe vậy, Giản Sóc cười khẽ, “Tổng giám đốc Lưu, trong mắt ông, tôi thiếu hay thiếu thế? Ông cho rằng, ông hay anh cả Lưu nhà ông có gì hay cho tôi sao?”
Sắc mặt Lưu Nghị Thanh vốn đã khó coi nay lại càng trắng hơn: “Tổng giám đốc Giản! Thật sự không thể thương lượng sao ạ?”
Giản Sóc cười nhạt, “Nếu đã làm ra chuyện sai lầm, nên bị xử phạt tương ứng, tổng giám đốc Lưu, trong việc này tôi sẽ không nhúng tay, cũng sẽ không lén tác động gì hết, cho nên xử phạt thế nào, tôi chờ nghe kết quả là được.”
“Bố! Bố nói nhảm với anh ta nhiều thế làm gì, bố không nghe ra là anh ta đang nhục mạ chúng ta sao?”
“Mày câm miệng cho tao!” Nếu đây không phải con trai một, lúc này Lưu Nghị Thanh đã muốn đập chết