Edit: Nghiên || Beta: Bông
Sự thật đã chứng minh, trực giác của đàn ông có khi cũng chính xác đến đáng sợ.
Chỉ sau một lát dùng bữa sáng, “tình yêu đích thực” của Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế trong mắt Đường Tống đã thăng lên một level mới.
Ba giờ chiều, Sầm Tuế Tuế, Giản Sóc và Đường Tống cùng lên máy bay về nhà.
Lâm Nguyệt đã hỏi Đường Tống về chuyến bay về của bọn họ từ sớm nên trước khi máy bay hạ cánh nửa tiếng đã ra sân bay, chuẩn bị đón con dâu về nhà.
Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc đeo khẩu trang đi ra, Đường Tống chào rồi về trước.
Hai người nắm tay nhau, Giản Sóc hơi nghiêng đầu, nghe Sầm Tuế Tuế nói chuyện với anh.
Sầm Tuế Tuế vừa nói chuyện với anh, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía trước, mà vừa nhìn thì không thể coi như không thấy được.
Ở giữa đám đông, có một người giơ một cái bảng lên thật cao, trên bảng viết: “Giản Sóc và Tuế Tuế, hoan nghênh trở về nhà”, xung quanh còn được trang trí hoa văn màu đỏ một cách tỉ mỉ.
Giản Sóc và Tuế Tuế: ….
Sầm Tuế Tuế kéo khẩu trang lên cao, túm lấy tay áo Giản Sóc: “Kia… người cầm bảng ấy, là mẹ sao?”
Giản Sóc xoa mi tâm, rất muốn phủ nhận: “Phải.”
Sầm Tuế Tuế nghẹn họng nhìn trân trối: “ Sao lại thế chứ? Mẹ có phải người theo đuổi ngôi sao đâu? Cái bảng như vậy là đặc điểm riêng của các cô gái theo đuổi ngôi sao đó.”
“Không phải.” Giản Sóc hạ giọng, cười bất đắc dĩ: “Chẳng qua là… mẹ rất thích em. Chắc mẹ đã xem qua các chương trình chiếu mạng hoặc là tham khảo các cách đón tiếp ở sân bay.”
“Anh Sóc, có phải anh dính chút hào quang của em không? Ha ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế cười cong mi: “Mẹ đáng yêu quá đi!”
Nói xong, Sầm Tuế Tuế bèn kéo Giản Sóc tới chỗ Lâm Nguyệt.
Giản Sóc kéo Sầm Tuế Tuế lại: “Không cần vội, nhiều người lắm, cẩn thận.”
Sầm Tuế Tuế nhíu mày, nhìn chỗ Lâm Nguyệt đứng: “Mẹ tới đón chúng mình mà.”
Nhưng quả thực Lâm Nguyệt quá hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Lâm Nguyệt đứng một mình giơ biển đón ở đó khiến mọi người đi qua đều nhìn lại, nếu chính chủ đến, lại có người thuận tay chụp một tấm ảnh đăng lên Weibo hay cái gì khác thì….
Sầm Tuế Tuế không muốn nổi tiếng bằng cách này đâu [ôm mặt.jpg]
“Chúng ta ra ngoài trước đã.” Giản Sóc tự quyết định, kéo cô đi.
Sầm Tuế Tuế do dự: “Như vậy không ổn cho lắm.”
“Nghe anh nói đi, lát nữa anh sẽ giải thích với mẹ.”
Sầm tuế Tuế ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Giản Sóc rút tay mà Sầm Tuế Tuế vẫn ôm ra rồi khoác vai cô, kéo cô vào lồng ngực rồi đưa cô sang bên kia.
Lâm Nguyệt buông bảng xuống: “Hả? Này, thằng nhóc thối kia, không thấy mẹ mày à?”
Lâm Nguyệt cầm bảng, rẽ đám đông gọi với theo bóng dáng hai người kia.
Giản Sóc vừa quay đầu lại, thấy động tĩnh chỗ Lâm Nguyệt thì nói với Sầm Tuế Tuế: “ Mẹ chạy đến đấy.”
“Hả?” Sầm Tuế Tuế muốn đứng chờ Lâm Nguyệt.
Nhưng Giản Sóc kéo tay cô đi tiếp: “Đi tiếp đi, đừng dừng.”
“Anh Sóc!”
“Không sao.”
Lâm Nguyệt đuổi theo hai người, còn gọi hai tiếng: “Hai đứa kia.”
Nhưng hai người không những không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn.
Đuổi theo một lát, lâm Nguyệt còn nghi ngờ không biết mình có đuổi theo nhầm người không.
Lâm Nguyệt dừng lại, nhíu mày: “Không phải chứ…”
Giản Sóc hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại chỗ Lâm Nguyệt. Bấy giờ anh mới kéo Sầm Tuế Tuế quay lại, kéo khẩu trang xuống cười với Lâm Nguyệt.
“Ai cha!” Lâm Nguyệt vừa bực vừa buồn cười, tiến lên vài bước, dí tay vào đầu Giản Sóc: “Giản Sóc, con ba mươi tuổi đến nơi rồi sao vẫn như một đứa trẻ thế hả?”
Sầm Tuế Tuế vội vàng nói: “Con xin lỗi mẹ, hai bọn con thấy lúc nãy nhiều người quá nên muốn tránh một chút ạ.”
“Tuế Tuế.” Lâm Nguyệt kéo tay Sầm Tuế tuế, tức giận trừng mắt nhìn Giản Sóc: “Con đấy, đừng có che giấu cho nó, mẹ vẫn còn hiểu nó vài phần đấy.”
Sầm Tuế Tuế mỉm cười, gọi: “Mẹ.”
Lâm Nguyệt hừ nhẹ: “Đi nào Tuế Tuế, đi với mẹ, ngồi trên máy bay lâu như vậy chắc đói bụng rồi ha? Mẹ đã làm cho con mấy món ngon và mang tới rồi, đang để trên xe đó.”
Vừa nghe Lâm Nguyệt nói, Sầm Tuế Tuế đã có cảm thấy đói bụng.
“Vâng, con hơi đói rồi.”
Lâm Nguyệt khiển trách Giản Sóc: “Sao con chẳng biết chuẩn bị đồ ăn cho Tuế Tuế thế, con cho là con bé cũng có dạ dày sắt như con à?”
Giản Sóc sờ sờ mũi nhận sai.
Đường Tống cúi chào, nghe lời Lâm Nguyệt tìm được chỗ đậu bên ngoài sân bay.
“Sếp, phu nhân, bác Lâm.”
Giản Sóc gật đầu.
Lâm Nguyệt mở khóa xe: “Đường Tống à, đường về lại phải khiến con vất vả lái xe rồi, bác muốn trò chuyện với Tuế Tuế một lát.”
“Vâng ạ.”
Mấy người lên xe, Đường Tống lái xe, Giản Sóc ngồi ở ghế phó lái, còn Lâm Nguyệt và Sầm Tuế Tuế ngồi ở phía sau.
Lâm Nguyệt lấy một chiếc hộp từ ghế phó lái xuống cho Sầm Tuế Tuế: “Mẹ sợ con đói nên đã chuẩn bị một chút điểm tâm ở nhà cho con. Con cứ ăn cái này trước đã, ở nhà đã chuẩn bị sẵn rồi, các con về sẽ dùng bữa luôn.”
“Mẹ, mẹ và ba chờ bọn con à?”
Lâm Nguyệt cười, xoa đầu Sầm Tuế Tuế: “Biết hôm nay các con về nên tất nhiên là mẹ và ba phải chờ các con rồi. Người một nhà thì phải cùng nhau dùng bữa chứ.”
Hốc mắt Sầm tuế Tuế hơi nóng lên, cái mũi cũng đỏ lên.
Sầm Tuế Tuế chưa bao giờ khát khao đến vậy, khao khát mình là con dâu thực sự của Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt mở hộp ra, Sầm Tuế Tuế nhìn vào, toàn là các món cô thích ăn, căn bản không có đồ hợp khẩu vị của Giản Sóc.
Lâm Nguyệt nói với Sầm Tuế Tuế: “Giản Sóc không thích mấy món này, lại nói nó là một người đàn ông, nói gì đến điểm tâm ngọt chứ, Tuế Tuế, con ăn đi, kệ nó.”
Sẩm Tuế Tuế cười khúc khích, xiên một miếng ô mai trong hộp đưa đến bên miệng Giản Sóc: “Anh ăn không?”
Lâm Nguyệt nhịn cười.
Giản Sóc nghiêng đầu, đầu tiên là nhìn Lâm Nguyệt, còn tỏ vẻ: “Mẹ cho em ăn, anh ăn không hay lắm đâu.”
Sầm Tuế Tuế cười, cô hơi rướn người ra trước, đút miếng ô mai vào miệng anh: “Ăn đi,