“Ai cơ?” Đường Tống nghi ngờ mình nghe lầm, “Sếp, anh vừa mới nói tên của phu nhân đó hả?”
“Ừ.”
Đường Tống kinh ngạc, “Sếp, tôi có thể hỏi là vì sao không?”
“Bảo cậu tra thì tra đi.” Giản Sóc mím môi, “Tuế Tuế và Hách Duyệt… Là bạn.”
Lúc này, Đường Tống trầm mặc.
Văn kiện là do anh đưa cho Giản Sóc, nên tất nhiên anh hiểu được ý của Giản Sóc.
“Tôi biết rồi sếp, tôi đi làm ngay đây.”
“Ừ, đi đi.”
Giản Sóc tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu, nhắm mắt lại xoa bóp mi tâm.
Nếu có thể, Giản Sóc muốn để Sầm Tuế Tuế mãi mãi vui vẻ như bây giờ, nhưng hình như… Sắp không được rồi.
Giản Sóc thở dài, ngay sau đó mở ngăn kéo đầu tiên của bàn làm việc, rồi lấy một chiếc hộp nhung trong đó ra.
Chiếc hộp được mở ra, bên trong không phải là kim cương châu báu gì, mà là một vật trang sức rất cũ kỹ.
Đây là vật bất ly thân của Giản Sóc suốt nhiều năm qua.
Đây là vật duy nhất mà năm đó Sầm Tuế Tuế để lại cho anh, và anh đã đeo nó rất nhiều năm. Sau khi gặp lại Sầm Tuế Tuế, anh mới tháo xuống rồi đặt vào ngăn kéo trong thư phòng.
Người nhớ mong suốt nhiều năm cuối cùng cũng đến bên cạnh anh, nên anh không cần phải dựa vào đồ vật để nhớ đến Sầm Tuế Tuế nữa.
Đầu ngón tay Giản Sóc nhẹ nhàng vuốt ve vật trang sức, nhẹ giọng nỉ non, “Tuế Tuế, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
–
Mấy ngày nay Sầm Tuế Tuế cảm thấy nhà chồng mình cứ thần thần bí bí, hơn nữa hình như còn có tâm sự, nhất là lúc anh nhìn cô, cô luôn cảm thấy anh có vẻ rất lo âu.
Lúc ăn sáng, Sầm Tuế Tuế vẫn luôn quan sát Giản Sóc ngồi phía đối diện.
Nhìn thì có vẻ chẳng khác gì so với bình thường, nhưng từ khi anh rời giường đến giờ mày vẫn luôn nhíu chặt chưa từng giãn ra.
“Anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế buông đũa xuống, nghiêm túc hỏi anh, “Anh nói thật với em đi, có phải Tập đoàn đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Giản Sóc sửng sốt, “Không có, sao lại hỏi vậy?”
Sầm Tuế Tuế buông tay, “Thế thì em thật sự không nghĩ ra được. Ông chồng bình thường dù thái sơn có sập xuống mặt cũng không đổi sắc, trừ khi Tập đoàn có chuyện lớn thì còn có gì có thể khiến anh cau chặt mày mãi thế.”
“Xin lỗi em.” Giản Sóc xin lỗi, “Mấy ngày nay quả thật anh có việc.”
Sầm Tuế Tuế nhìn anh, thở dài, “Anh Sóc, em biết anh quản lý một Tập đoàn lớn như vậy chắc chắn sẽ có áp lực, nhưng chúng ta phải học cách tự mình điều chỉnh không phải sao? Có vấn đề thì từ từ giải quyết, anh đừng để bị áp lực tâm lý, em sợ anh nhịn quá rồi ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Yên tâm đi, anh không sao.” Giản Sóc cười cười.
Sầm Tuế Tuế bất đắc dĩ: “Được rồi, chuyện của tập đoàn em cũng không hiểu, chỉ có điều nếu trong lòng anh có gì không thoải mái thì có thể tâm sự với em.”
Giản Sóc nghĩ đến chuyện uống thuốc mấy hôm trước, giọng chỉ mới nặng chút thôi mà Sầm Tuế Tuế đã nói là anh hung dữ với cô. Anh cười lắc đầu: “Anh thật sự không sao đâu.”
Sầm Tuế Tuế gật đầu rồi tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm.
Giản Sóc im lặng chừng mấy giây: “Tuế Tuế.”
“Vâng?”
“Nếu như có người lừa em thì em cảm thấy sao?”
Sầm Tuế Tuế suy nghĩ một chút: “Vậy phải xem người này là ai, tại sao lại lừa em và lừa em cái gì nữa.”
Giản Sóc: “Nếu là bạn thì sao?”
Sầm Tuế Tuế đáp: “Nếu là lời nói dối thiện ý thì em sẽ đứng trên góc độ của đối phương mà hiểu cho cô ấy. Còn nếu là có ý xấu thì trước tiên em sẽ nghĩ lại xem có phải mình đã làm chuyện gì không tốt nên mới dẫn đến kết quả đó không.”
Giản Sóc gật đầu một cái: “Vậy nếu là kiểu bạn tốt, cực kỳ tốt thì sao?”
Sầm Tuế Tuế yên lặng chốc lát, ngay sau đó cười nói: “Hôm nay anh hỏi lạ quá.”
Giản Sóc cong môi: “Nếu như anh lừa em thì sao?”
Sầm Tuế Tuế chớp mắt mấy cái.
“Vậy…”
Tim Giản Sóc bị nâng lên.
Sầm Tuế Tuế cười một tiếng, đũa trên tay chợt cắm vào chén cơm, nghiến răng: “Vậy thì dễ thôi, nếu là anh sai thì em sẽ tự tay giải quyết anh.”
Giản Sóc sửng sốt.
“Ha ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế cười to: “Có phải rất hung dữ không? Có hù được anh không?”
Giản Sóc âm thầm thở phào.
Sầm Tuế Tuế cười khoát tay: “Có vui hơn chút nào không?”
Giản Sóc nói: “Tuế Tuế, em có nhớ anh đã từng nói với em rằng, bất luận có xảy ra chuyện gì thì em cũng phải tin tưởng anh.”
“Em biết rồi.”
Giản Sóc nghiêm túc nói với cô lần nữa: “Tuế Tuế, anh yêu em, em nhất định phải tin tưởng anh.”
“Được.”
Giản Sóc được Sầm Tuế Tuế bảo đảm thì hơi thả lỏng một chút.
“Ăn nhanh đi, không phải em nói muốn ra ngoài à?”
“Đúng ha.” Sầm Tuế Tuế nhìn giờ, “Ai da, em phải nhanh lên mới được, sắp đến giờ hẹn với Hách Duyệt rồi.”
“Em hẹn với Hách Duyệt?” Giản Sóc không tự chủ được mà hơi lớn tiếng.
Sầm Tuế Tuế đáp một tiếng rồi nghi ngờ hỏi: “Em chưa nói với anh hả?”
Giản Sóc lắc đầu.
Sầm Tuế Tuế gõ đầu mình, “Vậy chắc em quên mất rồi. Anh Sóc à, em không ăn nữa đâu, sắp không kịp rồi.”
“Tuế Tuế.”
Giản Sóc gọi một tiếng, ngay sau đó đứng dậy theo: “Em hẹn ở đâu?”
“Không sao đâu, không phải chỗ đông người.” Sầm Tuế Tuế cười cười, “Cô ấy biết bây giờ em không tiện nên hẹn ở một công viên trò chơi ở chỗ giao nhau giữa khu bắc và nam.”
Công viên trò chơi vắng vẻ…
Trong lòng Giản Sóc trầm xuống, chợt cảm thấy bất an.
Sầm Tuế Tuế thay giày xong rồi đeo túi lên, giang hai tay ra: “Ôm một cái nào.”
Giản Sóc liền khom người ôm cô vào lòng.
Sầm Tuế Tuế sờ đầu Giản Sóc: “Em sẽ về nhanh thôi.”
Giản Sóc gật đầu một cái.
Sầm Tuế Tuế tạm biệt Giản Sóc rồi lái xe ra cửa.
Giản Sóc suy nghĩ một chút rồi cũng cầm lấy di động lái xe đuổi theo.
Sầm Tuế Tuế lái xe chậm nên Giản Sóc không cách quá gần.
Sầm Tuế Tuế dựa theo địa chỉ mà Hách Duyệt gửi cho cô, lái xe hai tiếng mới đến.
Lúc đậu xe, Sầm Tuế Tuế nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao lại không có người nhỉ?”
Nhưng Sầm Tuế Tuế cũng không nghĩ nhiều mà lấy điện thoại ra gọi cho Hách Duyệt.
“Tớ tới rồi, cậu tới chưa?”
Hách Duyệt nói: “Tớ còn năm phút nữa mới đến, cậu ngồi trong xe chờ tớ chút đi. Đúng rồi, cậu gửi bảng số xe cho tớ đi, lát nữa đến tớ sẽ đi tìm cậu luôn.”
“Được.” Sầm Tuế Tuế cười cười, “Bây giờ tớ gửi cho cậu luôn.”
Nói xong, Sầm Tuế Tuế cúp điện thoại, mở WeChat lên.
Vừa định nhắn thì ngừng một lát vì Sầm Tuế Tuế đột nhiên quên mất bảng số xe mình là bao nhiêu.
“Phì! Chắc quên mang não rồi.” Sầm Tuế Tuế đẩy cửa xe ra bước