Edit: Châu || Beta: Bông
Giản Chính Nghị quay về thì thấy Hách Duyệt đang tức đến run người.
“Sao vậy?”
Hách Duyệt quay đầu lại nhìn ông ta, im lặng một lát rồi lắc đầu, “Không sao, vừa xem qua tin tức của Sầm Tuế Tuế thôi.”
Giản Chính Bình chỉ hận không thể trông chừng Sầm Tuế Tuế từng giờ từng phút nên đương nhiên biết cô vừa nói gì. Ông ta tránh mấy thứ trên mặt đất, rồi ngồi xuống cạnh Hách Duyệt, “Cô vội gì? Chúng ta đều lên kế hoạch hết rồi, nhất định sẽ cho nó tiếng dữ đồn xa.”
Hách Duyệt cười gằn, “Chỉ có một cơ hội thôi đấy, nếu làm hỏng là toi cả. Các người bị tóm đã đành, chứ tôi thì không muốn theo các người như thế đâu.”
Giản Chính Nghị uất nghẹn, cực kỳ bất mãn với thái độ của Hách Duyệt, nhưng kế hoạch đã bắt đầu rồi, giờ có muốn thay người thì không thể được nữa. “Hách Duyệt, cô đừng đã quên, chúng ta giờ cùng hội cùng thuyền, không có chúng tôi, cô chả có cửa thay thế Sầm Tuế Tuế đâu.”
Hách Duyệt lườm một cái, lười biếng duỗi người, “Cần ông nói chắc. Anh tôi thế nào rồi? Vẫn không chịu phối hợp à?”
“Phải.” Giản Chính Nghị đáp, “Nó vẫn thấy hổ thẹn, nếu Chính Bình không phái người trông chừng, nó đã đi vạch trần chúng ta rồi.”
“Thật ngu xuẩn.” Hách Duyệt cười nhạo, như là không phải đang nói về anh trai mình vậy “Chờ tôi lật đổ được Sầm Tuế Tuế, đời tôi sẽ lên hương ngay.”
Giản Chính Nghị im lặng, nhưng thầm cảm khái, con ranh này được đấy, ngay cả người thân cũng ra tay được!
Ông ta và Giản Chính Bình chọn Hách Duyệt cũng chính là nhìn trúng điểm này.
Hách Duyệt đứng dậy, vẫy tay với Giản Chính Nghị, “Tôi đi nghỉ một lúc, ông chuẩn bị gì ăn đi, tý dậy tôi còn ăn”
Giản Chính Nghị…
Hách Duyệt không quan tâm suy nghĩ của Giản Chính Nghị nữa, cô ả chỉ quan tâm đến cuộc đấu một mất một còn giữa mình và Sầm Tuế Tuế mà thôi.
Về phòng, cô ả ngồi bên giường, lấy trong túi xách ra một tấm hình rồi cụp mắt nhìn. Trong hình là hai bé gái ngồi song song trước cửa cô nhi viện, cả hai đều mặc quần áo màu đỏ, cười rất ngây thơ. Hách Duyệt nghiến răng. Sầm Tuế Tuế, cô nhất định phải đối đầu tôi đấy, cũng đừng trách tôi!
–
Nhà họ Giản.
“Hắt xì!”
Sầm Tuế Tuế bưng mũi, thầm hỏi, “Ai đang nói xấu sau lưng tôi đấy.”
“Sao em không bảo là mình bị cảm đi?” một tay Giản Sóc cầm nước, một tay cầm thuốc, vừa đưa cho Sầm Tuế Tuế vừa sụ mặt với cô, “Thời tiết nào rồi hả? Hả? Tháng mười một rồi, người ta đều đã mặc áo khoác, áo len dày, em thì áo khoác mỏng cùng váy liền áo?”
Sầm Tuế Tuế cong miệng, “Thì em đi tham gia hoạt động, nhất định phải xuyên mặc quần áo như vậy mà, thêm nữa, người ta đều mặc thế cả.”
Giản Sóc hừ lạnh, “Uống thuốc nhanh lên.”
Sầm Tuế Tuế vừa định ném thuốc vào miệng, nghe thế thì bất mãn nhìn Giản Sóc, rồi để thuốc và nước lên bàn, hầm hừ, “Không uống.”
“Sầm Tuế Tuế!” giọng Giản Sóc nghiêm túc, “Không được đùa với sức khỏe.”
Sầm Tuế Tuế lập tức đỏ mắt, oan ức nhìn anh, “Anh mắng em.”
Giản Sóc đứng hình. Vừa rồi mình…. mắng à? Hình như thế.
Nhìn mắt cô đỏ ửng, sắp rơi nước mắt đến nơi, anh bèn ngồi xuống, giơ tay định ôm cô. Sầm Tuế Tuế né tránh, xoay qua chỗ khác ngồi quay lưng lại với anh. Giản Sóc thấy vậy, đột nhiên bật cười. Sầm Tuế Tuế đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt, “Anh lại còn cười???”
Giản Sóc chỉ mật một giây để vẻ mặt trở về như cũ, làm cô không khỏi hoài nghi mình hoa mắt. Anh hắng giọng, “Vợ, lỗi tại anh, anh lo em ốm, nên hơi nặng lời một chút, enh xin lỗi, được không?”
Sầm Tuế Tuế cũng không phải giận thật sự, chẳng qua làm bộ làm tịch thế thôi. Cô hừ một tiếng, không gạt tay Giản Sóc khoát trên vai mình xuống nữa. Giản Sóc biết ý, ngồi sát dựa vào cô, chống cằm trên vai cô, “Nào, vợ, uống thuốc trước đã, hả? Nếu em cảm, anh sẽ rất đau lòng đấy, chưa nói sức khỏe của mình mới là quan trọng nhất.”
Sầm Tuế Tuế ừ khẽ, rồi làm nũng nói, “Vậy anh lấy cho em.”
“Được.”
“Uống thuốc xong em muốn ăn kẹo.”
“Nhiều đường lắm… Cũng đừng ăn.” anh xoay người lại lấy thuốc và nước, “Anh sẽ cho cái khác, cứ uống thuốc đi đã.”
Sầm Tuế Tuế nửa tin nửa ngờ uống thuốc. Thuốc viên là loại không bọc đường, rất đắng, thêm vào đó cô uống hết nước mà thuốc không chịu trôi xuống, mắc lại ở miệng “A a! Đắng quá!” cô xịu mặt.
Giản Sóc nín cười, đồng thời lấy thêm nước. Thêm một chén nước vào bụng, viên thuốc mới đi xuống, lúc này vị đắng đã tràn ra đầy miệng. Sầm Tuế Tuế thật muốn khóc.
Giản Sóc buồn cười, “Đắng đến thế à?”
Sầm Tuế Tuế tức giận, “Anh uống thử xem!”
Giản Sóc cong môi, “Được, để anh thử.”
CÔ còn chưa kịp nói câu tiếp theo, anh đã nắm cằm c, cúi đầu hôn.
Đắng.
Đây là cảm giác đầu tiên.
Có điều vợ chồng mà, cứ phải đồng cam cộng khổ. Giản Sóc hôn cô đến tận khi vị đắng trong miệng biến mất hầu như không còn, mới buông ra.
Đôi mắt Sầm Tuế Tuế đỏ ửng, mặt đỏ hồng, tai cũng hồng. Giản Sóc cười khẽ, ôm cô, “Được rồi, không đắng nữa.”
Cô chúi đầu vào ngực anh, bật cười, cuộc cãi cọ nho nhỏ coi như qua.
Ôm một hồi lâu, điện thoại của Sầm Tuế Tuế đột nhiên vang lên.
“Chồng, anh lấy điện thoại hộ em với.”
“Được.”
Giản Sóc đứng dậy, tới chỗ cô để túi, mở khóa lấy điện thoại di động ra.
Sầm Tuế Tuế hỏi, “Ai vậy?”
“Hách Duyệt.”
Giản Sóc đưa điện thoại cho cô, nhíu mày khó thấy “A, Hách Duyệt à.”
Cô hưng phấn thấy rõ, “Anh đưa nhanh lên.”
Giản Sóc đưa cho cô rồi ngồi xuống cạnh đó, lại ôm cô vào lòng, ghé tai nghe cô trò chuyện.
“A lo, Hách Duyệt à!” Sầm Tuế Tuế nhận điện, “Cậu về rồi sao? Về lúc nào? Sao không gọi tớ đi đón?”
Hách Duyệt ở đầu dây bên kia nở nụ cười, “Giờ cậu nổi như thế, bận rộn như thế, tớ