Một cậu bé kháu khỉnh cầm bức tranh mình tự vẽ chạy lon ton đến đứng trước một cánh cửa được làm từ gỗ quý cùng với lớp sơn bóng đắt tiền. Không lịch sự gõ cửa trước mà chạy hẳn vào trong phòng. Nơi một cô gái mang nét đẹp dịu dàng đang đọc sách ở trên giường.
- Chị Tiểu Ái! Chị xem em vẽ tranh này!
Khả Ái thấy cậu bé mặt vui cười rạng rỡ, đặt cuốn sách xuống.
- Hiên Hiên! Lại đây nào! Để chị xem!
- Chị ơi! Chị biết e vẽ ai không?
- Đâu nào?
Cô vừa nói vừa chỉ vào bức tranh hồn nhiên mà cậu bé vẽ
- Đây có phải là Hiên Hiên không?
Cô vừa nói vừa chỉ vào cậu bé nhỏ nhất trong hình. Cậu bé với mái tóc đen,được tô bởi nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ nhỏ khiến cô bật cười.
- Đúng rồi ạ!Sao chị Tiểu Ái cười vậy? Do Hiên Hiên đẹp trai quá đúng không? Em biết mà!
- Hum! Vậy thì...đây là ai?
- Chị Tiểu Ái ạ!
- Wow! Con cái nhà ai mà vẽ đẹp quá ta!
Cậu bé không nói gì, chỉ cười.
- Thế còn... người đàn ông cao to rồi mặt xị ra này là ai vậy? - cô hỏi
- Còn ai trồng khoai đất này? Ba cau có của e đó!
Cô không biết nói gì, chỉ biết cười gượng. Thì ra trong mắt Hiên Hiên, Đường Phong là một người cha như vậy.
Lặng đi một lúc...
Cô ngập ngừng hỏi:
- Hiên Hiên à! Em...có muốn có em không?
Nghe câu hỏi của cô, cậu bé tỏ ra vẻ mặt khó hiểu.
- Sao lại thế ạ?
Câu hỏi lại của cậu bé khiến cô bối rối
- Kh...không có gì!
- Thực ra... em cũng muốn... nhưng mà... em sợ...
- Em sợ điều gì?
- Nếu em gái em sinh ra trong gia đình thế này thì ... có hạnh phúc không ạ?
Thằng bé còn quá nhỏ, nhưng đã hiểu hết những chuyện như thế này. Ở lứa tuổi này, cậu bé không ngây thơ hồn nhiên như những bạn đồng trang lứa.
__________________
Thời gian trôi qua...
Cũng đã đến giờ anh về. Anh thường đi làm về lúc 8h tối.
Hôm nay cô muốn cùng anh ăn cơm, nên cô muốn chờ anh về mặc cho lời khuyên ngăn của dì Hà.
Cánh cửa lớn mở ra, vị tổng tài lạnh lùng bước vào, khí thế đầy mình, nhưng khi nhìn thấy cô thì như biến thành chú mèo ngoan ngoãn sà vào ôm cô
- Anh Phong!
- Tiểu Ái! Sao bây giờ còn chưa ăn cơm hả? Em lại không nghe lời nữa rồi!
Anh lấy tay véo mũi cô, như để trừng phạt chú mèo hư đốn.
- Thôi nào! Ăn cơm thôi!
- Anh Phong này! Mai là chủ nhật,Hiên Hiên muốn đi khu vui chơi!
- Vậy sao? Để anh nói quản gia đưa thằng bé đi.
Nghe đến đây, cô lại năn nỉ anh.
- Anh Phong! Thằng bé muốn em đi nữa mà!
- Không được! Em mới xuất viện, anh không muốn làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa!
- Đi mà! Ở trong nhà suốt ngột ngạt lắm!
Anh bị khuôn mặt lúc này của cô làm cho khuất phục.
- Thôi được! Nhưng anh phải đi cùng!
- Vâng, cũng được!
Cô ngập ngừng hỏi anh:
- Anh...sao anh lại thả anh ấy ra?
- Em biết rồi sao? Ai nói vậy?
- Em... em tự biết thôi!
"Thì ra...em vẫn quan tâm tới anh ta" anh nghĩ
- Khả Ái! Nói thật cho anh biết, đứa bé ... là con của ai?
- Anh ... hum (thở dài) anh tin