Một chiếc trực thăng dừng lại tại tòa cao ốc lớn nhất đồ sộ, nhanh chóng có người đưa xe ra đón y chang phi trường vậy, nguyên thang máy được xây dựng trên sân thượng của tòa cao ốc, có thể thấy chủ nhân của tòa nhà này hay xuất ngoại nên có cả hai ba chiếc trực thăng đồ sộ dừng tại sân thượng.
Dương Phàm được đưa vào một phòng sang trọng, bàn ghế theo phong cách Châu Âu, cánh cửa gỗ sang trọng được mở ra. Nhìn từ đằng sau chỉ thấy bóng lưng của chàng trai, cao ráo, thân hình quá mức cường tráng, kimono màu đen sáng bóng, lộ ra bờ lưng rộng.
Khi xoay người qua thì lộ ra một bộ ngực bóng loáng cường nhẵn nhụi, khuôn mặt đẹp như một thiên xứ, mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh sáng như tinh tú chẳng thể lẫn vào đâu được
Dương Phàm biết ngay mà “tiểu hoàng tử hay là Matsumoto tiên sinh”
Matsumoto thì lạnh lùng như băng, ngồi trên chiếc ghế da báo, chân bắt chéo lên, giọng lạnh lùng “1 tháng nay, cậu biết tiểu công chúa của tôi sống như thế nào chứ?”, đã một tháng một tháng khi tiểu công chúa về thì thay đổi hết, thật đáng giận mà, uổng công cho 4 năm nay anh cố hết sức, mà chỉ 2 tháng tiểu công chúa của anh thay đổi như thế này.
Dương Phàm giật mình, giọng nói mang đầy thành khẩn “hãy cho tôi gặp lấy Văn, dù chỉ một lần” 1 tháng nay anh luôn tìm kiếm khắp nơi thế mà ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy, Âu Nhạc Phong thì đi mất dạng.
“gặp, hừ, tôi có cho phép cậu gặp tiểu công chúa của tôi ư?”. Giọng nói còn khó nghe hơn cả Dương Phàm, xem ra Dương Phàm gặp đối thủ rất lớn đây.
Dương Phàm thở dài, ánh mắt mang đầy sự đau khổ “dù tôi biết anh cùng Văn có quan hệ trai gái đi chăng nữa, nhưng tôi vẫn yêu lấy Văn”, vì anh đã từng nghe Hiếu Tùng nói khi nhắc đến ‘tiểu hoàng tử’ thì nụ cười của Văn rất hạnh phúc, anh cũng tận mắt chứng kiến và nghe thấy giọng của Văn rất nũng nịu và khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc, 4 năm dưới sự bảo hộ của Matsumoto, Dương Phàm chỉ có sự cảm kích.
“cậu có biết giành người yêu với tôi, đối đầu với tập đoàn Matsumoto thì sẽ có hậu quả gì”. Lời đe dọa chắc như đinh đóng cột được Matsumoto nói ra làm cho Dương Phàm một chút giật mình cũng chẳng có, Dương Phàm đã đến đây thì tự biết hậu quả rồi.
“matsumoto tiên sinh, dù ông có nói gì đi nữa thì tôi xin ông hãy giao Văn cho tôi, tập đoàn Dương thị muốn sao tùy ý tiên sinh” Với thế lực của đánh đổ cả Dương thị thì chỉ là một sớm một chiều, dù thế Dương Phàm vẫn cần Văn , mất đi Văn mới là mất đi tất cả, có được tập đoàn Dương thị thì sao chứ, chỉ cần Văn, Dương Phàm nhận ra cuộc đời Dương Phàm chẳng thể thiếu Văn.
“cậu thật sự không sợ ư?”. Giọng nói của Matsumoto có chút ngạc nhiên, cũng có chút khinh hãi vì Dương Phàm chẳng hề sợ hãi trước thái độ ngạo mạn của Matsumoto, dù chẳng gặp qua Dương Phàm, nhưng có thể thấy Dương Phàm chính là người tài trong giới doanh nhân.
Matsumoto thật chất là nhờ có thế lực của dòng họ Simon cùng tiền của lão Simon mới xây dựng được tập đoàn Matsumoto lớn mạnh như vậy, còn Dương thị thì chỉ là vỏ bọc bên ngoài nên mới cần giao hảo với Túc thị, nhờ Dương Phàm tiếp quản mà Dương thị đã được xây dựng lại, thậm chí còn đồ sộ hoành tráng hơn xưa.
“phải, tôi không sợ, tôi chỉ cần có Văn, vì thế tôi van xin Matsumoto tiên sinh hãy toại nguyên thành toàn cho tôi cùng Văn”, giọng nói của Dương Phàm mang sự thành khẩn vô cùng, khiến cho một người rung động trước lời nói của Dương Phàm.
Matsumoto nhíu mày đứng dậy đi về phía Dương Phàm, dùng ánh mắt sắc sảo dò xét Dương Phàm thêm một lần nữa, cười lạnh“bộ cậu tính ngược đãi tiểu công chúa của tôi, tiểu công chúa của tôi là một trân bảo tôi luôn phải nâng niu trong tay, theo một người đã phá sản như cậu thì tiểu công chúa tôi có thể hạnh phúc”
Dương Phàm bộ dạng tự tin nói “dù tôi có phá sản đi chăng nữa thì vẫn có khả năng bảo vệ tình yêu của tôi”.
Matsumoto cười thật sảng khoái “cậu thật sự tự tin?”, Dương Phàm khẳng định “thật sự tự tin” .
Matsumto cười nhạt ngồi phịch xuống ghế “rót rượu”. Dương Phàm chẳng hiểu gì cả, nhíu mày nghi hoặc, thời đại này rồi mà còn hạ độc trong rượu sao, dù biết tập đoàn Matsumoto lớn mạnh, che giấu được Văn cả 4 năm nay mà chẳng ai tìm ra, nhưng Dương Phàm vẫn kiên quyết cầm ly rượu nói “xin hãy cho tôi gặp Văn lần cuối”
Matsumoto nhíu mày, ôm bụng cười “trời ạ, Dương Phàm cậu làm tôi tức chết đi được,cậu bình thường thông minh như thế mà sao giờ đây lại ngu ngốc như thế”
Dương Phàm ngờ vực “chẳng lẽ hai người có quan hệ khác, ngoài quan hệ nam nữ?”, ở Nhật Bản ai mà chẳng biết Matsumoto có một ‘tình nhân’ bí ẩn chứ. Matsumoto hừ lạnh “đó là em gái tôi”. Dương Phàm chỉ biết đứng im, mà suy nghĩ, chẳng thể tin nổi, thấy Dương Phàm chỉ biết im lặng thì Matsumoto cười nhạt.
“chứ anh nghĩ chúng em có quan hệ gì”. Từ đằng sau vọng lại tiếng nói của người mang đầy ai oán.“Văn”. Dương Phàm buông ly rượu ra, nhanh chóng bổ nhào tới ôm lấy Thái Văn
Matsumoto vội tặc lưỡi “Dương Phàm, mặc dù tôi chấp nhận cậu nhưng cậu cũng phải nể mặt tôi chứ”
Dương Phàm biết mình hơi làm quá nên thả Văn ra, quả nhiên Văn gầy đi rất nhiều, mắt anh thêm chút hối hận, thở dài.
Matsumoto dùng giọng nói ôn nhu “tiểu công chúa qua đây”. Thái Văn nhanh chóng chạy qua, Matsumoto khẽ xoa đầu Thái Văn.
“tiểu công