Cuộc thi giữa kỳ đã qua đi, các học sinh nhanh chóng di chuyển ra ngoài, bắt đầu ăn mừng.
Thái Văn sắp xếp đồ, bộ dáng mệt lừ, Linh Lăng lại vỗ lấy bả vai của nàng, khiến nàng mém chút là ngã xấp xuống, may mắn là Chí Chung đỡ lấy nàng “này cậu là thiên tài thi cử có gì mà làm phiền được cậu”
Nàng bơ phờ nhìn lấy Chí Chung làm sao dám nói ‘đề thi dễ ẹt’ chứ, dạo này bị ép buộc phải đi học ba lê, một lúc lịch của nàng dày đặc như vậy nàng sao mà chóng đỡ nổi, đôi chân của nàng muốn rụng vì môn nghệ thuật ba lê, nàng rõ là chẳng có năng khiếu về môn này nha. Nàng lấy tay gạt lấy vài sợi tóc đã bung xuống, nhẹ nhàng nói “phải, thiên tài không phải là tất cả”
“từ ngày cậu làm thư ký phó hội trưởng cậu trong thật xanh xao, gầy gò”. Chí Chung nhăn mặt nhìn nàng, Linh Lăng lại cười tươi vỗ lấy bã vai của nàng nói “thi xong được nghỉ vài ngày mà, lúc đó chẳng phải sướng sao”
Mắt trái của nàng giật giật, người ta thì được nghỉ, nhưng các nàng thì không, vẫn phải vào trường, làm đồ để chuẩn bị cho buổi lễ nữa. Nàng chẳng muốn họ lo lắng, đứng thẳng lưng, gượng giọng nói “ừ, chẳng sao cả, đón luôn Đồng Đồng , đi ăn thôi”
“ok”. Linh Lăng cùng Chí Chung cùng lên tiếng, vì Đồng Đồng thi phòng khác, còn 3 người các nàng thì cùng phòng.
==========
Trong phòng hội học sinh lúc này, các cán sự ai ai cũng tụ tập lại, không thiếu xót một ai chỉ xót mỗi mình Thái Văn, cánh cửa phòng hội trưởng lúc này đã bị đá ra, một cô gái thở hỗn hễn, mồ hôi đầm đìa, khẽ liếc nhìn xung quanh quả nhiên ai cũng ánh mắt hình viên đạn bắn về phía nàng.
“xin lỗi, xin lỗi, em đã làm phiền mọi người”. Nói xong nàng khẽ nâng cặp mắt kính dày cọp lên, vén vài cọng tóc thừa ra đằng sau vành tai, rồi lại ngồi ở ghế trống. Hoàng Tử đưa cho nàng khăn giấy lau mồ hôi. Trúc Hồng giọng châm chọc “em đừng có làm bộ dạng hội học sinh bạc đãi em lắm vậy”
Nàng liếc mắt nhìn lấy phó biến thái, giọng hờn hợt nói “em nào dám, thưa chị hai”. Khẽ lau đi mồ hôi còn đọng lại trên trán của nàng, vì luyện tập quá mệt mỏi suốt cả đêm mà nàng ngủ chẳng được chân thì đau, kết quả như các bạn thấy đó, nàng cúi đầu xuống bàn. Trúc Hồng khẽ đập bàn, nàng giật mình quát “Hey, muốn người ta chết vì bị ú tim sao”
“được rồi bắt đầu vào chủ đề đi”. Đây là lần thứ hai nàng thấy Hội Trưởng đại nhân tốt bụng đến thế.
Cuộc họp bắt đầu dưới sự tranh cãi điên cuồng của các mọi người. Sau khi kết thúc ai nấy cũng lấy đồ ra về.
“à hội trưởng bản sắp xếp tài liệu…”. Hội Trưởng ngắt lời cô “muốn chừng nào nộp cũng được, nhìn em như thế tôi nào dám phiền em”
Nàng vội giải thích “ách, chẳng phải do áp lực công việc đâu, mà dạo này chẳng hiểu mẹ em nổi đóa gì mà bắt em đi học thêm nhiều thứ, em mới tính lịch không xuể”
Hội trưởng khẽ nói “được rồi, em làm tôi tưởng, tôi ngược đãi em chứ”, mình bị sao vậy, tự nhiên cảm thấy vui vẻ.
‘bíp bíp’. “ôi không, xin phép hội trưởng mai em sẽ nộp, em đi đây” nàng thở dài nhìn lấy đồng hồ của nàng, vì biết nàng được nghỉ mà cô giáo nàng chẳng tha cho nàng, bắt nàng đi học thêm, nàng rất phờ phạc bước đi khỏi phòng hội học sinh
Nàng đi lướt qua một bóng người. Bóng người đó ngạc nhiên bước vào phòng hỏi lấy Hội Trưởng “này anh, cô ta có phải Thái Văn”
“sao”. Hội Trưởng cầm lấy xấp hồ sơ, không thèm ngó lấy em họ anh. Hiếu Tùng vò đầu “trời ạ, rất may mắn là em không gia nhập hội học sinh, nếu không em cũng sẽ bị bạc đãi”
“em tưởng bé con đó là bị anh bạc đãi sao”. Hiếu Tùng ngạc nhiên trước sự trả lời của anh, hắn lại hỏi “thế vì sao mà trong cô ta quá mức phờ phạc, gầy gò"
“thiên tài cũng phải học thêm”. Hiếu Tùng thở dài, nhún nhún vai “xem ra làm thiên tài chẳng sung sướng gì”
“em có muốn làm cũng vô dụng căn bản đầu em chẳng chứa nổi những thứ đó”. Một câu của Hội Trưởng bắn trúng tim đen của Hiếu Tùng, khiến Hiếu Tùng ngậm miệng lại xấu hổ Chương 4-2
Ngày hôm sau sắc mặt nàng cũng chẳng đỡ hơn hôm qua, cầm xấp tài liệu giao cho hội trưởng. Hội Trưởng khẽ lắc đầu, hỏi “nếu chẳng nhét nổi vào đầu thì đừng cố”
Nàng xoay người lại, ánh mắt lờ đẫn hiện sau lớp kiến, nàng hai tay để xuống bàn hội trưởng “cảm tạ đại nhân, nhưng em đã được nghỉ dài hạn”
“cũng tốt, như vậy chẳng ai nói chúng tôi bạc đãi em”. Anh tò mò có chuyện gì mà làm khó thiên tài như bé con ấy, lại hỏi “em học yếu môn nào, tôi sẽ kèm cặp em”
Nàng nâng mắt kiến lên, hờn hợt nói “hội trưởng đại nhân sẽ hối hận khi nói ra câu này”.
Anh ngạc nhiên hỏi “tại sao”. Nàng muốn cười nhưng chẳng dám và cố gắng nhịn, ho khan “ khục, vì em đã bị cô giáo trường nghệ thuật tống cổ ra khỏi học viện”
Khóe mắt anh khẽ giật, hai người cùng cười sảng khoái. Anh ho khan nói giọng có chút ngượng nghệu “cám ơn em đã cho tôi sĩ diện”
“không dám phụ lòng tốt của anh”. Anh lại hỏi “thế tại sao sắc mặt em kém như thế”
Nàng thở dài