Chiếc xe buýt đang bon bon trên đường, trên chiếc xe buýt đặc cách sang trọng khác biệt với các chiếc xe buýt khác được đặt riêng, chẳng những đẹp mà bên trong còn sang trọng do tập đoàn Dương thị tài trợ.
Nàng khẽ đưa đầu dựa vào khung kính cửa sổ, đầu đeo headphone, ánh mắt sau lớp kính dày cọp đờ đễn nhìn ra cảnh vực xung quanh bên ngoài, trên tay còn đang cầm cây viết cùng quyển tập.
Trúc Hồng khẽ khom lưng từ đằng sau giật chiếc headphone của nàng, nói “xuống xe đi, tới rồi a”
Nàng bất giác đứng lên, đầu đụng phải cốp xe “ai ui”, kêu ra tiếng la thảm thiết, liếc nhìn đằng sau, xoa xoa đầu “chị Thái Hồng chị đúng là biến thái mà, tới đâu mà tới”
Trúc Hồng làm bộ dạng ngây thơ vô số tội “ây, ai kêu em chẳng lo chăm chú làm việc của em, mà ngồi đơ đễn, nói đi tương tư ai”
Nàng hứ, ra vẻ chảnh chọe hất mái tóc dài vào mặt Trúc Hồng, giọng cao cao nói “chị mới tương tư đó”, nàng đặt mông ngồi ngay ngắn vào chỗ. Trúc Hồng khẽ xoa xoa mặt “bé con này, làm da mặt chị trầy hết rồi, em có biết mặt chị là quan trọng nhất không hả”
“yên tâm đi, với sắc đẹp ma chê quỉ ám của chị còn có tính cách ‘siêu cấp biến thái’, chẳng ai mà dám nói chị xấu cả”. Nàng nói xong câu này, cả xe đều cười vang. Nhưng da mặt Thái Hồng thì đã được huấn luyện ngay từ nhỏ, thử hỏi Trúc Hồng làm sao mà biết ngượng, kênh mặt nói “này bé con, thấy chị hiền không lên tiếng là ngồi lên đầu chị sao”
Nàng xoay đầu lại, nở ra nụ cười đểu, xoa xoa lấy mặt của Trúc Hồng “ thì ra da mặt của chị cũng rất mỏng”. Thái Hồng trợn mắt há hốc ra, khẽ kí đầu nàng, bực mình ngồi xuống ghế của mình.
Nàng mỉm cười đeo headphone bắt đầu ghi chép một số đồ cần thiết.
Lúc này ai cũng ngồi xổm xuống ghế lại, kịch xem xong rồi chẳng còn gì ngắm. Hiếu Tùng khẽ lay lay Dương Phàm “chà xem ra hội học sinh cũng chẳng tệ, chơi rất vui”, con bé mọt sách khá thú vị cộng thêm Trúc Hồng đúng là cặp bài trùng gây hài hước.
Dương Phàm đang gõ laptop thì dừng lại động tác, ánh mắt lóe sáng, giọng nói mỉa mai vang lên “với tư cách biến thái của em gia nhập cũng chẳng tệ, nhưng anh sợ với đầu óc quá thông minh của em thì sớm nổ tung mà chết”
Hiếu Tùng khẽ bắn ra tia sát khí về Dương Phàm, giọng ủy khuất “xì, đừng tưởng bở, với tài năng của em đâu cần phải gia nhập hội học sinh của các người chứ”, vì hôm nay rãnh rỗi nên Hiếu Tùng mới đi theo anh họ của mình, tiện thể xem có cô gái nào vừa mắt của Hiếu Tùng không.
“vậy sao?”. Tiếng của Dương Phàm nghe như khiêu kích Hiếu Tùng, Hiếu Tùng ai oán trong lòng, tại sao anh họ của mình quá mức xuất chúng lại thích chà đạp lên lòng tự trọng của người ta thế, thật là bất công mà, nhưng không sao anh cũng được thừa hưởng gen xinh đẹp của nhà họ Dương đều này anh khá là tự tin và mãn nguyện.
Xe buýt ghi chữ ‘Hòa Hiếu’ to đùng đậu ngay vào bãi đổ xe của một resort cao cấp, chuyến đi này là do trường ‘Hòa Hiếu’ cấp miễn phí cho phòng hội học sinh do cống hiến cho trường cùng với thể hiện xuất sắc đây là phần thưởng xứng đáng.
Nàng đơ đễn bước xuống xe, trên tay cầm quyển sách chăm chú ghi, mà chẳng thèm chú ý đến phía trước có một cây cột. Bàn tay to lớn đã khẽ chặn lại trên trán nàng, khiến nàng giật mình “ôi, trời ạ, cám ơn Hội Trưởng đại nhân a”
Hội Trưởng khẽ hừ, quét cho nàng ánh mắt lạnh lẽo “lo mà đi đường, lỡ bị thương thì sao, đúng là ngốc”
Nàng thở dài, giọng ai oán “ôi, tại em, xin đại nhân tha thứ a”, chẳng hiểu nàng đã đắc tội gì với Trúc Hồng mà cứ bị đì như thế.
“Trúc Hồng cũng quá đáng, đưa đây”. Hội Trưởng giật lấy cuốn sổ trên tay nàng, quét qua một lượt rồi giật luôn cuốn sổ của nàng, khiến nàng trợn mắt cả kinh nhìn “Hội Trưởng đại nhân, ý này là???”
Hội Trưởng chẳng thèm trả lời mà đi thẳng lên, chính anh cũng chẳng hiểu vì sao nữa, vì thế anh chọn lý do không giải thích. Điều này khiến nàng giật mình, cầu mong sao không như nàng nghĩ, nam mô a di đà phật.
Rất may mắn là nàng được ở cùng phòng với ban cán sự quản lý trật tự của trường - Dạ Thi, nàng là con người cởi mở ít biến thái hơn Trúc Hồng đều này khiến nàng cảm thấy mừng tới nỗi rơi lệ.
Dạ Thi khẽ liếc nhìn Thái Văn tặc lưỡi nói “đừng tưởng tớ ít có biến thái như Trúc Hồng”
Ánh mắt của nàng trở nên ỉu xìu, đờ người xuống, Dạ Thi khẽ bật cười “ôi, tớ đùa với cậu thôi, ha ha ha”
Nàng cắn chặt môi dưới, xông lên cù lét Dạ Thi “a, ha ha ha, tớ sợ cậu….tớ sợ…nhột…ha ha ha ha”.
Nàng dùng hai chân kẹp lấy hai chân của Dạ Thi, hai tay không ngừng hoạt động vẫn cứ cù lét Dạ Thi, Dạ Thi lăn qua lăn lại, thở hỗn hễn.
Cánh cửa phòng bật ra, Trúc Hồng nhìn hai người, tặc lưỡi “xem ra nếu hai người không ra ngoài, tôi sẽ kèm cặp hai người cho đến lúc về”
Hai nàng khẽ giật bắn người, nhanh chóng sửa sang trang phục. Vì đây là du lịch nên được mặc áo nhà. Nàng vẫn mặc áo tay dài, nhưng mà lại chọn cái quần đùi ngắn, lộ ra đôi chân thon dài.
Tiết mục đầu tiên của cả nhóm là ‘bơi lội’, khu resort này rất cao cấp rất đẹp, kế bên còn có cái hồ nước trong xanh to lớn, bóng cây khẽ run run, thổi một luồn gió mát rượi, trên bờ là nhiều hàng ghế được xếp với nhau.
Tiếng ồn ào của các bạn khiến nàng đeo headphone vào, khẽ nhắm mắt, dựa lưng vào ghế, với tư thế tắm nắng. Bỗng nhiên nàng có cảm giác mình bị nhấc bổng lên, headphone bị giật ra. “uy này, các anh chị làm gì….á…”
Nàng bị quăng cái ‘đùm’ xuống nước với tư thế chưa chuẩn bị gì, mắt kính cũng rơi xuống đáy hồ, khiến nàng sợt nhớ nên cứ lặn xuống đáy tìm kiếm mắt kính của mình.
“này đừng nói với tôi, em ấy chẳng biết bơi”. Trúc Hồng nhìn lấy làn nước, thấy nàng đang chìm xuống dưới.
“không xong rồi, mau cứu cô ấy đi”. Dạ Thi cùng một số người cũng lên tiếng.
Hiếu Tùng trốn tránh trách nhiệm “cũng tại cậu đó Trúc Hồng” Chương 5-2
Hội trưởng khẽ quát “còn ở đó ồn ào”. Anh nhảy xuống nước, nhanh chóng kéo bóng dáng của nàng lên, nàng đang vui mừng vì sắp lụm được cái mắt kính rồi, thế mà bị bàn tay to lớn, ôm lấy eo thon nhỏ của nàng, nàng ai oán, vừa quay đầu lại, đã bị lôi lên mặt nước.
Nàng tức giận đánh lấy bả vai của hội trưởng nói “anh đồ xấu xa, em đang lụm đồ mà, em biết bơi, sao anh phá rối em chứ”. Nàng nói một mạch chẳng chú ý xung quanh ai cũng nhìn nàng, ai cũng há hốc miệng ra, nàng đã biết là chuyện gì rồi, thở dài, khẽ nâng mông lên bờ, vuốt mái tóc đã bị nước làm cho khô cứng.
“trời ạ thì ra em đẹp như thế sao”. Trúc Hồng cũng tá hỏa, hăng hái nói “rơi xuống nước một chút là biến thành người đẹp sao, chị cũng muốn đó”
Hiếu Tùng cười nham nhở, đẩy Trúc Hồng xuống , “ôi”, chỉ kịp la lên mà đã rơi cái rầm xuống nước
Trúc Hồng ai oán ngôi đầu lên nhìn Hiếu Tùng, Hiếu Tùng nhún nhún vai“chẳng phải cậu muốn đẹp như Thái Văn sao?”.
Nàng vội quay đầu thì thấy hội trưởng ngôi lên từ nước, nàng khẽ rung động, vì hội trưởng lúc này cực đẹp trai, cực quyến rũ, những giọt nước lăn xuống khuôn mặt đẹp như được điêu khắc, nàng vội thanh tỉnh vì câu noi của hội trưởng kêu “này, mắt kính của em”
Nàng vươn bàn tay