Một chút chuyện xưa
Do hai người cùng nhau thảo luận về ‘yêu’ mà đã trễ mất nửa ngày, đành dùng trực thăng chuyên dụng của chồng mình mà đi về nước.
5 năm nay nàng chưa hề về nước, thỉnh thoảng viết thư cho bạn bè, cùng truyền wedcam cho gia đình nàng, khoe bảo bối của hai người, hầu như gia đình nàng cũng rất vui và luôn thúc giục nàng đem bảo bối về nước.
Họ chỉ biết nàng cưới một doanh nhân giàu sụ, còn lại một thứ chỉ là một bí mật giống như tiểu hoàng tử vậy, nàng rất khâm phục khả năng ‘bịch miệng’ của bọn họ, vì nàng đi đâu tiểu hoàng tử cũng cho người sẵn sàng theo dõi nàng 24/24 cơ hồ gần 10 năm tiểu hoàng tử vẫn luôn chu đáo như vậy.
Chiếc trực thăng chuyên dụng đã đi tới tòa cao ốc của trung tâm ‘Jane’, nhanh chóng có người tới đưa đón nàng cùng tiểu bảo bối đi xuống.
Nàng nhanh chóng đi xuống bắt taxi đi về nơi mà nàng hằng mong. Nàng bước ra, trong lòng xúc động muốn chết đi, khóc ra nước mắt, cảnh vật vẫn vậy chẳng thay đổi, trừ nhà nàng hình như vừa sơn mới lại.
“chị”. Thái Trác nhanh chóng đi ra đón nàng, năm nay Thái Trác đã 23 tuổi, cao lớn, đẹp trai hơn nhiều rồi, nàng gật đầu, Thái Trác khẽ liếc “oa đây là tiểu bảo bối của chị, hảo đáng yêu nha”, có một chút giống với ai đó nhỉ.
Nàng gật đầu, tiểu bảo bối của nàng nặng gần chết, ngủ say trong lòng của nàng nãy giờ, nàng cùng Thái Trác nhanh chóng bước vào nhà.
Bố mẹ nàng già hơn một chút, nàng xúc động đến tràn nước mắt nhanh chóng chạy qua “bố, mẹ”
Mẹ nàng vuốt lấy mái tóc của nàng, giọng nghẹn ngào “ôi, Văn của mẹ”. Nàng ôm chầm lấy mẹ nàng, bố nàng chỉ đứng cười cười.
Tiểu bảo bối đã tỉnh lại, vội nhìn xung quanh rồi lên tiếng “mama”. Nàng vội giới thiệu cho hai vị lão nhân gia này biết
Mẹ nàng giành giật với bố nàng bế lấy tiểu bảo bối trong tay “nó tên gì?”. Nàng vội cười lộ ra hàm răng trắng sáng “Shun, kêu bà ngoại đi”
Tiểu bảo bối của nàng chỉ hiểu tiếng Nhật thôi, nên chẳng hiểu mama mình đang nói cái gì “mama, nói cái gì vậy?”
“Ách, mama quên, đây là bà ngoại tức mama của mama a”. Nàng vội nói tiếng Nhật cho tiểu bảo bối mình hiểu
Bố mẹ nàng trợn mắt nhìn hai người, mẹ nàng không hài lòng nói “nhớ mai mốt dắt theo Shun về nó phải biết nói tiếng nước mình đó”, thật là cháu yêu của mình sao có thể chỉ biết nghe tiếng Nhật chứ.
Nghe giọng nói đe dọa của mẹ nàng, nàng gật đầu như giã tỏi, tiểu bảo bối nhanh chóng thoát ra từ vòng tay bà ngoại mình, liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh “chỗ này rất giống với bức ảnh mama chụp”
Nàng gật đầu, bố nàng khẽ khen “thằng bé thật kháu kỉnh lại đáng yêu, đôi mắt rất đẹp, nhưng có một chút hơi giống với ai đó”. Bố nàng nói mà nàng chột dạ, nàng chẳng cho họ biết chồng mình là ai cả, chỉ cho họ xem ảnh của Shun thôi, nàng gãi đầu “Vâng, chồng con mà đương nhiên phải đẹp trai ha ha ha”
Thái Trác cười thầm, ôm lấy tiểu bảo bối, vì Thái Trác cũng có học tiếng Nhật qua dẫu sao cũng là một doanh nhân cần học hỏi nhiều thứ , hi vọng lúc chị mình về thì làm cho chị mình ngạc nhiên “bé Shun, ta là tiểu thúc của Shun a”
Shun mỉm cười, cũng đi qua chào hỏi, ngước mặt lên “tiểu thúc cũng có nhan sắc, nhưng papa của Shun đẹp trai hơn”
Thái Trác phì cười, khom người xuống “xem ra Shun rất thông minh và ngưỡng mộ papa mình”. Từ nhỏ mà có phong thái như vậy, xem ra mai mốt lớn lên nhất định sẽ là một người phi phàm đây.
Shun gật đầu “shun cũng rất thích mama hơn papa”.Dù papa Shun quả là đẹp trai nhưng cậu Matsumoto cũng rất đẹp trai ngay cả ông ngoại Simon cũng rất đẹp trai, nhưng lại chẳng được công khai ra, Shun quả thật chưa hiểu nổi nhưng khi nói tới chuyện này papa mama