Vũ Phong sau khi nói chuyện với Hà Trang xong, anh không đến công ty nữa mà đi thẳng về nhà. Dì giúp việc thấy Vũ Phong vể nhà cũng không ngạc nhiên, vì dì nghĩ là Vũ Phong thương vợ, thấy vợ bị bệnh nên thu xếp về nhà sớm, cho nên chỉ nói:
- Ngọc Loan vẫn còn đang ngủ.
Vũ Phong không đáp chỉ đi thẳng lên lầu, nhưng bước chân vừa lên được ba bậc tam cấp thì dừng lại, anh quay đầu hỏi dì giúp việc:
- Dì… cháo mặn thế nào hả dì.
Trong lòng Vũ Phong vẫn mang một hy vọng, Hà Trang không xấu xa đến như thế, anh hy vọng như lời cô nói là do lỡ tay hay nhầm lẫn chứ không phải cố ý. Biết đâu cháo chỉ hơi mặn chứ không đến nỗi như anh nghĩ, bởi vì Ngọc Loan vẫn ăn rất bình thường.
- Con đó, nếu muốn nấu cháo cho Ngọc Loan thì cứ kêu dì đến. Lại tự mình đi nấu như thế, còn không chịu nếm lại xem thế nào, cứ thế mà múc ra – Dì giúp việc nhìn Vũ Phong có ý trách mắng – Con xem mặn đến nỗi, dì cảm thấy tiếc một nồi cháo đầy thịt, muốn nêm lại cũng không nêm được kìa. Không tin con nếm lại thử mà xem.
Vừa nói dì vừa chỉ tay vào cái nồi cháo vẫn còn chưa đổ đi mà Vũ Phong nấu. Vũ Phong liền đến nếm thử, vừa đưa vào, anh liền phun ra ngay lập tức.
- Mà chẳng hiểu Ngọc Loan vì sao lại có thể nuốt nổi nữa – Dì giúp việc thấy vậy bèn nói thêm một câu khiến cho Vũ Phong lặng cả người.
- Con lên xem cô ấy thế nào.
Vũ Phong cứ thế đi lên phòng Ngọc loan, cô vẫn còn đang ngủ say. Sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, không còn xanh xao, ra nhiều mồ hôi nữa. Chỉ có điều…..bình nước anh chuẩn bị cho cô khi khát đã uống cạn từ bao giờ. Nắm tay bất giác siết chặt lại.
Anh đi đến bên Ngọc Loan ngồi xuống bên cô, nhìn ngắm gương mặt cô thật kỹ lòng tự hỏi vì sao một người con gái như thế lại chấp nhận yêu anh và hy sinh cho anh nhiều như thế.
Bàn tay bất giác muốn vuốt ve gương mặt cô, da cô mềm mại vì đang sốt nên có cảm giác ấm áp vô cùng. Mỗi lần ở bên cô, anh đều cảm thấy bình yên đến lại kì, anh thích nhìn thấy nụ cười của cô hơn là nét mặt đầy u sầu. Cô luôn là cô gái đáng yêu với nụ cười hồn nhiên, vậy mà nụ cười đó lại bị anh, bị chính sự ích kỷ của anh làm cho biến mất.
- Vũ Phong – Ngọc Loan giật mình tỉnh giấc mở mắt nhìn anh gọi khẽ.
Bàn tay trên mặt Ngọc Loan bỗng trở nên cứng đờ, không biết là nên rút tay lại hay không, thì tay cô đã đưa đến chạm vào tay anh. Áp tay anh sát vào gương mặt của cô hơn, cô đưa gương mặt mình dụi nhẹ vào tay anh.
- Thích thật – Ngọc Loan khẽ mĩm cười, mắt nhắm hờ, reo lên, nhưng sau đó cô nói bằng một giọng luyến tiếc – Đáng tiếc đây chỉ là giấc mơ.
Vũ Phong giống như có một luồng điện chạy vào tim, thôi thúc một cảm xúc kìm nén ẩn giấu trong tim anh từ lâu lắm. Chính bản thân Vũ Phong cũng không biết bản năng thúc giục mình, lý trí bị lu mờ, chỉ còn lại những cảm xúc chân thật của bản thân.
Hương vị nụ hôn bất ngờ của cô ngày hôm qua chợt kéo về giống như một chất kích thích dùng một lần là muốn dùng mãi.
Anh cúi đầu hôn lên môi của Ngọc Loan.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, như lá rơi theo gió nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Chỉ có điều, môi cô như một chất kết dính, mềm mại đầy hương thơm và quyến rũ khiến ôi anh không thể rời đi. Cuối cùng trở nên tham lam muốn chiếm đoạt, giống như là không đủ, muốn chiếm nhiều hơn nữa. Lưỡi anh lướt nhẹ qua từng kẽ răng của cô, kích thích răng cô hé mở rồi nhanh chóng đi vào bên trong khoang miệng cô.
Bên trong là một khoảng không vừa trống vắng vừa ấm áp, khuyến anh không ngừng ham muốn tìm kiếm, nắm bắt trêu chọc chiếc lưỡi mềm mại và đầy ngọt ngào của cô. Cuốn lấy nó, như muốn hòa quyện làm một để lưu giữ mại hương vị ngọt ngào kia.
Lúc Tùng Quân vuốt ve gương mặt Ngọc Loan, cô đã ước phải chi bàn tay đó là bàn tay của Vũ Phong. Rồi khi cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ bàn tay đó, cô cho rằng cảm giác của bàn tay đó chỉ là khát vọng mà cô muốn có. Cho nên muốn níu giữ và luyến tiếc vô cùng.
Nhưng khi Vũ Phong hôn cô, cảm giác hơi thở nóng ấm của anh phả lên mặt cô, cảm giác bờ môi mạnh mẽ của anh áp trên môi mình khiến cả người cô run lên.
Cô đã biết đây không phải là một giấc mơ.
Là Vũ phong đang ở bên cạnh cô, bàn tay của anh, hơi ấm của anh, bờ môi của anh…..từng thứ từng thứ một. Chân thật đến rõ ràng, đến độ cô có thể cảm nhận được.
Không biết vì sao Vũ Phong lại hôn mình như thế, chỉ biết thời khắc lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, cô không muốn suy nghĩ gì nữa. Cô chỉ muốn được cùng anh hòa nguyện, từng tất từng tất trên cơ thể cô, từng hơi thở, từng giọt máu.
Cánh tay cô trượt dài lên cô anh rồi vòng tay quấn lấy, để anh có thể ở bên cạnh cô mãi mãi như thế này.
Vũ Phong cũng cảm nhận được sự đáp trả, sự chấp nhận của Ngọc Loan, anh vòng tay nâng người cô lên để nụ hôn của họ có thể xuýt xao hơn, hai cơ thể có