Sáng Vũ Phong thức dậy đã thấy Ngọc Loan lui cui dọn bàn ăn sáng, anh không vui nói:
- Em đang bệnh mà lại thức dậy nấu ăn làm gì? Anh tùy tiện ra ngoài ăn gì cũng được.
- Thức ăn bên ngoài vừa đắc tiền vừa không ngon, lại chưa chắc hợp vệ sinh. Em chỉ làm đơn giản thôi, chẳng vất vả gì đâu – Ngọc Loan nghe anh nói thì quay đầu mĩm cười, đưa tay vệt trán đáp.
- Nhưng em đang bệnh mà – Vũ Phong nhìn cô dịu dàng nói.
- Em hết bệnh rồi.– Ngọc Loan đi đến gần Vũ Phong đáp – Không tin anh thử xem – Cô nắm tay Vũ Phong áp lên trán mình để anh xác định là cô đã hết bệnh rồi, để anh yên tâm.
Thấy Vũ Phong vẫn không nói gì, Ngọc Loan liền nói tiếp:
- Thật mà, em hết rồi. Không còn thấy khóc chịu trong người nữa.
- Xem ra…- Vũ Phong bỗng mĩm cười, ánh mắt trở nên tinh quái nhìn cô – Xem ra nụ hôn của anh thật sự rất công hiệu, có thể trị được bệnh của em. Vậy thì lần sau cứ mỗi khi em bệnh, chỉ cần anh hôn em là được rồi.
Ngọc Loan cứ sợ Vũ Phong lo lắng cô vẫn bệnh mà lại không chịu nghĩ ngơi nên trách mắng. Đang sợ anh nổi giận thì không ngờ lại bị Vũ Phong trêu đùa như thế.
Cô đỏ cả mặt, lúng túng nửa muốn trách anh, nữa e thẹn. Bộ dạng của cô lúc này quả thật là rất đáng yêu, Vũ Phong không nhịn được đã kéo cô vào lòng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nhưng Ngọc Loan chợt nhớ ra một việc, cô vội vàng đẩy Vũ Phong ra lắc đầu nói:
- Không được, em vừa bị cảm xong, vẫn chưa hết hẳn, lỡ như em lây bệnh sang anh thì sao?
- Hôn qua chẳng phải là đã hôn rồi hay sao. Nếu mà lây bệnh, thì cũng đã lây từ lâu rồi – Vũ Phong bật cười nhìn vẻ lo lắng của cô đáp.
- Vậy không được, anh mau ăn sáng đi rồi uống một viên thuốc chống cảm mau lên – Ngọc Loan nghe vậy thì cuống lên, kéo Vũ Phong ngồi xuống bàn ăn sáng.
Vũ Phong nhìn bộ dạng luống cuống của cô thì lắc đầu cười khổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Chưa có ai tưng quan tâm lo lắng cho anh nhiều đến thế, kể cả ba mẹ anh. Vũ Phong vừa ăn vừa thấy Ngọc Loan lén lút nhìn mình, nụ cười trên môi cô đọng lại, khiến hai lúm đồng tiền của cô hiện rõ. Mỗi khi anh nhìn cô, cô lại cúi đầu giả vờ ăn sáng, thật là khiến Vũ Phong không nhịn được cười.
Ăn sáng xong, Vũ Phong lên lầu thay quần áo, Ngọc Loan ở lại dọn dẹp bàn ăn. Mới được một lúc , Ngọc loan đã nghe tiếng Vũ Phong gọi mình, cô tưởng có chuyện gì, vội vã chạy lên.
Không ngờ khi cô lên, Vũ Phong tuy đã thay quần, nhưng vẫn chưa mặc áo khiến Ngọc Loan vừa nhìn thấy cơ thể cường tráng của anh liền lập tức đỏ mặt. Vừa thấy Ngọc Loan, Vũ Phong thản nhiên ra lệnh:
- Chọn giúp anh một cái áo.
Ngọc Loan liền nhìn vào tủ quần áo đã được ủi phẳng và sắp xếp gọn gàng, cô chọn một chiếc áo trắng, cô cảm thấy Vũ Phong rất hợp với màu trắng, đưa cho anh mặc vào.
- Giúp anh cài nút áo.
Ngọc Loan hơi bất ngờ, nhưng cũng vâng lời bước tới gài nút áo giúp anh. Đứng gần Vũ Phong, hơi thở của anh phả lên mái tóc của cô, khiến những sợi tóc tơ cứ chạy loạn trước mắt cô. Càng khiến trái tim đập liên hồi của cô đập rộn hơn nữa, tay cô run run cài nút áo anh khiến nó cứ trầy trật mãi mới xong.
Vũ Phong cũng rất nhẫn nại đợi cô cài hết nút áo của mình mà không phàn nàn tiếng nào. Khi cô cài xong, anh lại còn bảo.
- Thắt cà vạt giúp anh luôn.
Tâm trạng Ngọc Loan vừa vui vừa run, cô chọn một chiếc và vạt phù hợp với chiếc áo sơ mi của của Vũ Phong. Sau đó nhón chân cận thận vòng qua cổ Vũ Phong, giúp anh đeo vào rồi thắt lại. Xong rồi cô nhìn ngắm thật kỹ, chắc chắn nó không bị lệch thì mới hái lòng gật đầu.
Vũ Phong liền xách cái vali