Cả hai gương mặt nhìn nhau, nhất thời không ai mở miệng trước. Ngọc Loan thấy Hà Trang đột nhiên xuất hiện vào giờ này. Cô cắn môi một cái rồi quyết định nói:
- Vũ Phong không có nhà, anh ấy đến công ty rồi.
- Mình biết, mình đến đây là để gặp bạn – Hà Trang nhún vai hít sâu một cái rồi đáp.
Ngọc Loan có chút sững sốt, không ngờ Hà Trang lại dám tìm gặp mặt cô như thế, gương mặt cô đanh lại, bất đắc dĩ quay người mời cô ta vào bên trong nhà.
- Vào đi.
Hà Trang không đợi cô nói tiếng thứ hai đã len người bước qua cô vào bên trong nhà. Cô ta tự nhiên ngồi xuống ghế như nhà của mình, thản nhiên cởi áo khoát ra ném qua một bên. Ngọc Loan thấy hành động thản nhiên xem nhà người ta như nhà của mình thì khó chịu vô cùng, nhưng đã đến nhà thì là khách. Cho nên cô nhẫn nhịn, cô bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Ngọc Loan.
- Tìm mình có chuyện gì thì nói đi – Ngọc Loan thấy Hà Trang vẫn chưa chịu lên tiếng thì lên tiếng thúc giục.
Hà Trang nét mặt trầm buồn, ngồi ngay ngắn lại, nhìn Ngọc Loan rồi mới lên tiếng.
- Mình đến để xin lỗi bạn.
Ngọc Loan ngây người nhìn Hà Trang, dường như cô không tin vào tai của mình, cô cứ nghĩ, Hà Trang đến để gây sự, nào ngờ phản ứng của Hà Trang lại hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ.
- Mình là thật lòng – Hà Trang thấy vẻ nghi ngại của cô bèn nói thêm, ánh mắt thành khẩn nhìn cô.
Ngọc Loan khẽ đưa mắt đi nơi khác, không đáp. Hà trang đột nhiên thở dài một cái rồi khàn giọng nói:
- Có lẽ tình yêu làm con người thay đổi. Có người thay đổi tốt hơn, có người lại thay đổi theo chiều hướng xấu đi….Mình là một cô gái xấu xa ích kỷ. Tính chiếm hữu của mình lại quá cao, khiến ình đánh mất chính bản thân mình. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai vì mình làm nhiều việc như Vũ Phong, cho nên mình yêu anh ấy rất nhiều, yêu hơn cả bản thân mình, cho nên mình rất sợ mất anh ấy. Chính vì sợ mất anh ấy, cho nên mình đã bất chấp tất cả để anh ấy thuộc về mình, kể cả đánh mất tình bạn thân thiết nhất.
Hà Trang nói xong mới nhìn thẳng vào Ngọc Loan nói:
- Mình đã đánh mất bạn.
Ngọc Loan có chút bối rối, tình cảm bạn bè thân thiết năm nào lại hiển hiện trong tâm trí của cô, từng nụ cười vui vẻ, từng sẽ chia kỷ niệm.
- Mình vừa ân hận vì những hành động và lời nói của mình với bạn, nhưng cũng vừa sợ mất Vũ Phong vào trong tay bạn. Cho nên trong lòng mình rất mâu thuẫn. Mâu thuẫn vô cùng – Hà Trang hai tay ôm lấy đầu, giọng nói khàn đi thấy rõ, cho thấy sự xúc động bật khóc của cô – Mình cũng không muốn, mình cũng không muốn như thế đâu.
Ngọc Loan bỗng cảm thấy đồng cảm vô cùng với tâm trạng của Hà Trang hiện giờ. Cô hiểu chứ? Hiểu là trong tình yêu luôn có sự ích kỷ, ai cũng sợ phải san sẽ người mình yêu với người khác cả. Cô cũng như vậy.
Nếu là cô, cô cũng muốn độc chiếm Vũ Phong cho riêng mình mình mà thôi. Cũng sợ mất anh vào trong tay của người con gái khác. Chỉ có điều, cách giữ tình yêu của cô và Hà trang khác nhau, mỗi người có sự chọn lựa con đường tình yêu cho riêng mình.
- Mình thật sự rất yêu Vũ Phong – Hà Trang đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Ngọc Loan van nài.
- Vậy thì sao? – Mặt Ngọc Loan đanh lại, cô nhìn thẳng Hà trang hỏi. Cô đã chọn rồi, nếu như hai ngày trước, Hà trang đến nói với cô những lời này, có lẽ cô thật sự sẽ mầm lòng mà rút lui. Nhưng bây giờ đã không thể nữa rồi. Vũ Phong đã cho cô lời hứa hẹn, một lời hứa hẹn mà cô