Một tiếng sau.
Ôn Thiệu Kỳ thở hổn hển nằm nhoài trên lan can ở thao trường, kiệt sức xua tay, tỏ ý mình chạy không nổi nữa.
Bạn tập hôm nay hết sức vất vả, Quý Duy Tri cứ liều mạng xông lên phía trước, giống như có nỗi uất ức khổng lồ cần trút ra ngoài.
Ôn Thiệu Kỳ thì thào: "Mệt chết em rồi...!Vừa huấn luyện xong lại ra đây đánh tiếp, nghỉ chút xíu đã..."
Quần áo huấn luyện của Quý Duy Tri hơi phong phanh, nhưng sau khi say sưa tập xong một trận, trán cậu đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Cậu nhìn Ôn Thiệu Kỳ từ trên xuống: "Mệt à?"
Ôn Thiệu Kỳ gật đầu.
Quý Duy Tri lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Sao lúc nãy kể chuyện không thấy em mệt?"
Ôn Thiệu Kỳ bĩu môi: "Thì sao? Em đâu có nói láo, chẳng phải những việc đó đều do anh ta làm à!"
Mặc dù chuyện cũ cũng có thêm thắt yếu tố suy đoán, nhưng Ôn Thiệu Kỳ đã đi cùng cậu cả một chặng đường nên cậu ta tự khắc biết rõ toàn bộ sự việc.
Mặt Quý Duy Tri sa sầm, ném cái khăn lau mồ hôi lên người cậu ta: "Đứng lên chạy thêm ba vòng với anh."
"Anh dùng cách phạt chạy như thế này hả?" Ôn Thiệu Kỳ nổi giận, ngồi xổm trên mặt đất làm dữ: "Quý Duy Tri, em chỉ nói xấu anh ta mấy câu thôi mà, anh có cần phải vậy không?"
Ôn Thiệu Kỳ được nuông chiều từ bé, có quan hệ khá tốt với Quý Duy Tri, do đó cậu nói chuyện chưa bao giờ nghi kỵ điều gì.
Hơn nữa vừa nãy, cậu và đám anh em đã hơi kích động, thấy Quý Duy Tri mềm lòng như thế, cảm xúc "chỉ hận rèn sắt không thành thép" lấp đầy khắp cõi lòng cậu.
"Không phải anh thay anh ấy..." Quý Duy Tri vô thức phản bác, rồi lại rụt rè nói: "Anh giận thì giận, nhưng em không được nói anh ấy như thế."
Ôn Thiệu Kỳ nheo mắt: "Chắc anh sẽ không mong đợi gì đâu nhỉ? Tỉnh dậy đi, nếu anh ta không nỡ thật, lúc đó anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ anh lại!"
Quý Duy Tri che tai không muốn nghe, dù người khác nghĩ như thế nào, cậu biết Thịnh Tuy không phải loại người đó.
"Duy Tri, đừng lừa mình dối người nữa." Ôn Thiệu Kỳ đuổi theo cậu nói: "Anh quên lúc đó anh ở bến cảng đã khóc lóc thảm thương chừng nào rồi hả? Không gặp nhau nữa là câu thề do anh nói mà? Sẹo lành quên đau phải không?"
Quý Duy Tri bực bội vò rối tóc mình, cậu không muốn tranh cãi tiếp nên ngoảnh mặt rời đi.
Ôn Thiệu Kỳ càng tức hơn, cậu cảm thấy mình giống như bao cát dùng để tập luyện, là cái loại cấp cho Thiếu tá huấn luyện tăng cường lúc tâm trạng không vui.
"Anh vẫn đi phố Tứ hả? Thay áo khác đi, đừng để mình lạnh chết." Bao cát nói với bóng lưng của Quý Duy Tri.
"Không đi, Thượng tá tìm anh họp." Quý Duy Tri quay lưng lại với cậu, vẫy tay.
Ôn Thiệu Kỳ căng họng gào: "Thế Chủ nhật anh có đến nhà hàng Vạn Quốc không? Mấy anh em mở tiệc mừng thăng chức cho riêng anh đấy."
Quý Duy Tri lắc đầu: "Đi nhà hàng Vạn Quốc làm gì, em thấy anh rảnh rỗi lắm chắc?"
Ôn Thiệu Kỳ cực kỳ khó chịu, cậu ta ấm ức nói: "Bàn lúc 7 giờ khó đặt lắm!"
Quý Duy Tri đã đi xa, hai tay giơ qua đỉnh đầu, đan chéo vào nhau rồi huơ tay, từ chối không chút lưu tình.
Tách khỏi cậu chủ nhỏ Ôn, Quý Duy Tri cảm thấy tai mình yên tĩnh không ít.
Cậu chạy không ngừng nghỉ đến cục Quân Chính, đến phòng làm việc của Thượng Tá sớm nửa giờ.
Thượng Tá ngồi trước cái bàn chồng chất văn kiện, máy điện đài vô tuyến bên cửa và điện thoại đều không ngừng reo vang.
Người đàn ông mặc thường phục đang ba chân bốn cẳng tới lui trong phòng, tài liệu dày cộp được bê trên tay chờ người nọ đến xem.
Lúc Quý Duy Tri vào cửa, cậu nhìn thấy một cảnh như thế.
"Thượng tá Tiêu."
Quý Duy Tri sớm đã điều chỉnh xong tâm trạng xuống dốc của mình, nghiêm chỉnh làm động tác chào với cấp trên.
Đây là lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp cậu được gặp Thượng tá tựa gió mát trăng thanh trong lời đồn, vậy nên cả người cậu đều căng cứng.
"Duy Tri đến rồi à?" Tiêu Tòng Nguyệt nghe tiếng thì ngẩng đầu từ đống tài liệu chất chồng thành núi, tìm thấy một túi văn kiện có viết nhãn "Di dời vào nội thành", cách một cái bàn đưa qua: "Đã sớm nghe nói sinh viên tốt nghiệp khóa mấy cậu ngọa hổ tàng long[1], hôm nay mới xem như được nhìn thấy - - Ngồi trước đi."
Quý Duy Tri tìm ghế đẩu ở trong góc rồi ngồi xuống, cẩn thận xem xét cái túi trong tay thì thấy danh sách chi chít chữ bên trong.
"Cậu cũng biết, nước X ở ngoài thành phố nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi.
Mặc dù cục Ngoại giao đang chuẩn bị đàm phán, nhưng không ai nói trước được khi nào lửa sẽ cháy vào thành phố." Tiêu Tòng Nguyệt đi thẳng vào vấn đề: "Nhằm đảm bảo, chúng tôi dự định mở một tuyến đường quân nhu, yểm trợ cho các xí nghiệp trọng yếu và trường học di dời vào trong."
Chi tiết cụ thể đã được trao đổi từ trước, Quý Duy Tri nhanh chóng hiểu ý: "Phải di dời tất cả nhà máy ạ?"
Tiêu Tòng Nguyệt lắc đầu: "Không, nhân lực vật lực của chúng ta có hạn.
Cậu căn cứ theo tầm quan trọng của sản phẩm và sản lượng của các nhà máy, nhanh chóng sắp xếp ổn thoả mức độ ưu tiên.
Muộn nhất là tối ngày mai, chúng ta phải quyết định xong danh sách."
Quý Duy Tri thưa vâng, tiếp tục lật xem tài liệu: "Vậy những xí nghiệp không nằm trong danh sách phải làm thế nào?"
"Chỉ có thể đợi lần phê chuẩn kế tiếp rồi đi, hoặc là tự mua vé xe hay vé tàu."
Quý Duy Tri sốt ruột, đứng lên hỏi: "Nhưng hiện nay tàu dân dụng chắc chắn cung không đủ cầu, họ rất khó mua được khoang thuyền có trọng tải lớn như thế."
Tiêu Tòng Nguyệt đã có dự tính trước, chú nói: "Không sao.
Cục vừa mới nhận hơn mười chiếc tàu buôn vạn tấn, có thể dùng cho việc di dời."
Quý Duy Tri chạy vèo đến bên bàn liên tục hỏi: "Thật không ạ? Tàu nhà ai thế? Đi tuyến đường nào?"
"Chuyện này..." Tiêu Tòng Nguyệt nhìn cậu bằng ánh mắt thâm thuý, chỉ văn kiện trong tay cậu: "Cậu về lật xem sẽ biết."
Quý Duy Tri gật đầu song cũng không hiểu rõ lý do.
Tiêu Tòng Nguyệt như đang nói bóng gió, bổ sung thêm: "Phải rồi, tôi sẽ liên lạc với cục Tài Chính để họ cùng cậu sàng lọc danh mục, bảo đảm tính chuyên môn và công bằng." Chú nhấn mạnh hai chữ "công bằng".
"Dạ." Quý Duy Tri không nghĩ nhiều.
Cậu nhanh chóng dọn dẹp tài liệu, về căn nhà một gian[2] của mình rồi sắp xếp.
Giống như có thần giao cách cảm, còn chưa ngồi vững, Quý Duy Tri đã lật mở văn kiện, tìm đến trang mà Thượng tá Tiêu nói, lướt xuống theo từng câu từng chữ.
"Sợi bông, thuốc, cao su, bột mì..." Quý Duy tri loại trừ từng cái một, cuối cùng nhìn thấy hai chữ "phà"[3] bên dưới "dầu trẩu"[4], tiện tay đánh dấu lại.
Mắt cậu nương theo ngòi bút đến cột người phụ trách công ty phà, mặc dù đã có dự cảm, nhưng ngòi bút vẫn dừng lại một lúc lâu.
Đó là cái tên quen thuộc vô cùng.
[Chứng nhận cung cấp tàu thuyền: Chủ tịch công ty phà Viễn Thịnh - Thịnh Tuy]
Bỗng nhiên Quý Duy Tri cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cậu bưng ấm trà ùng ục trút xuống rất