Nghe điện thoại xong, Thịnh Tuy nới lỏng cổ áo, kẹp thuốc lá, dạo bước đến bên bệ cửa sổ, nhìn về hướng toà nhà của cục Quân Chính bằng ánh mắt sâu thẳm.
Năm đó Thịnh Tuy chỉ mới hơn hai mươi, vẫn chưa đến mức bị mọi người hô hào gọi đánh, anh vẫn là cậu thanh niên nghểnh cổ chịu gia pháp thay bé con.
Năm đó Quý Duy Tri chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, không dám nghe tiếng pháo hay tiếng sấm sét.
Trong đêm tối em ấy sẽ gào khóc hu hu, sợ hãi vùi mình vào trong chăn.
Giờ đây nhất biệt lưỡng khoan[1], bé con động một tí là chịu thua đã sớm có khả năng tự mình đảm đương một phương.
Quý Duy Tri ngày càng hăng hái, mà Thịnh Tuy anh đã gần ba mươi, còn làm trái với ước nguyện năm xưa, càng đi càng xa.
Nghĩ đến đây, Thịnh Nhị gia mà người ta truyền tai nhau là ác nghiệt bạc tình cũng không tránh khỏi đau đớn trong lòng.
Thịnh Tuy bước nhanh trở về trước bàn, vừa run vừa vội quay một dãy số.
Sau khi đợi khoảng năm giây, giọng nói quen thuộc vang lên.
Thịnh Tuy hít sâu một hơi, kiềm chế giọng nói run rẩy, anh khẽ gọi: "Thanh An, là anh."
— Thanh An.
Trong thoáng chốc, hai chữ kia đã kéo anh về bảy năm trước.
Lúc đó anh vừa mới nhặt Quý Duy Tri về nhà, đối diện với nhóc đáng thương khóc sướt mướt, anh dịu dàng xoa tóc cậu: "Anh đặt tên chữ cho em được không?"
Cậu nhóc mười ba tuổi chớp đôi mắt to, nhìn anh bằng vẻ ngây thơ.
Nhưng Quý Duy Tri của hiện tại sẽ không bày ra dáng vẻ dễ thương giống vậy với anh nữa mà cứng rắn trả lời: "Chao ôi, anh vẫn nhớ à."
Thịnh Tuy cười gượng: "Tên do anh chọn mà, đương nhiên anh nhớ."
"Trí nhớ tốt quá." Quý Duy Tri thật lòng có ý mỉa móc, từng chữ từng chữ như b ắn ra ngoài, hoàn toàn không thể trò chuyện cùng cậu được.
Thịnh Tuy rất kiên nhẫn: "Em còn từng hỏi anh tại sao lại chọn..."
"Anh gọi đến là để ôn chuyện cũ?" Câu nói của anh bị cắt ngang.
Thịnh Tuy cảm thấy có dòng nước chua chát chảy tràn trong tim, nhưng anh cũng không có tư cách nói nhiều, chỉ có thể chọn cách nói chuyện đàng hoàng nhất: "Anh nghe nói em nhậm chức ở cục Quân Chính, phụ trách viện trợ tuyến đường quân nhu di dời vào nội thành."
"Thì sao?"
"...!Không sao."
Thịnh Tuy muốn tìm chủ đề, tìm đến độ nói lời trước chẳng liên quan đến lời sau: "Phải rồi, Bạch An Hiền mở tiệc mừng anh về, ở nhà hàng Vạn Quốc.
Anh muốn...!mời em ăn cơm, em rảnh không?"
Quý Duy Tri lại nghe hai câu này thành một, giọng điệu của cậu càng lạnh lùng hơn: "Anh muốn hối lộ em hả?"
Thịnh Tuy nghẹn cứng cả người, không biết phải trả lời thế nào.
Quý Duy Tri cười gằn một tiếng: "Nếu không phải anh có việc muốn nhờ em làm, anh cũng chẳng tìm đến em đâu."
Thịnh Tuy đoán cậu đã hiểu nhầm.
Từ nhỏ bé con đã ghét cái kiểu đổi chác tình nghĩa, nhưng anh lại lần nữa để lộ một mặt mà đối phương ghét nhất.
Vậy nên anh vội vàng đổi giọng: "Anh không có ý đó.
Nếu em phải tránh tị hiềm, vậy..."
"Được." Đầu bên kia nhanh chóng trả lời.
Thịnh Tuy bỗng chốc nắm chặt tay: "Em chắc chắn?"
"..." Anh vừa hỏi vậy, Quý Duy Tri cảm thấy mình hẳn phải do dự một lúc mới hợp tình hình: "Anh nói thời gian trước đi, em xem rồi sắp xếp."
Thịnh Tuy không dám tin, anh lấy đồng hồ quả quýt ra xác nhận hết lần này đến lần khác: "Chủ nhật, bảy giờ nhé?" Sợ Quý Duy Tri nuốt lời, anh lại cẩn thận dè dặt hỏi thêm: "Tiện không em?"
Bên kia im lặng.
Lắng nghe tạp âm, Thịnh Tuy cảm thấy căn phòng nóng cực kỳ.
Năm giây dài đằng đẵng quả thực khiến người ta khó chịu.
Anh ném đầu thuốc lá, nhéo ấn đường, sốt ruột đếm hoa văn trên tủ có mấy bông, tay vô thức vẽ đầy những nét lộn xộn trên giấy.
"Xem tình hình đã." Quý Duy Tri nói lập lờ nước đôi, nhưng âm cuối lại mang theo vẻ phấn chấn.
Thịnh Tuy thở phào một hơi, anh duy trì tư thế đứng khẩn trương một lúc lâu, đợi tay tê dại mới nhận ra đối phương đã cúp máy.
Tờ giấy mà anh vô tình vẽ lộn xộn ban nãy cũng lay động theo âm thanh.
Bên trên chi chít chữ, cả tờ giấy toàn là hai chữ "Thanh An".
*
Chủ nhật là ngày nhà hàng Vạn Quốc náo nhiệt nhất.
Toà nhà phía đông do nhiều quốc gia rót tiền phối hợp xây dựng, hiến binh của nhiều nước thay phiên canh gác, là chốn tiêu tiền của hậu duệ quý tộc hay nhân vật nổi tiếng, cũng là nơi tụ họp của quan lớn nước ngoài.
Chạng vạng che phủ muôn nơi, trước cửa đèn đuốc sáng trưng.
Ở phía Nam của tầng một, một chiếc bàn lớn được ngăn cách bởi tấm bình phong, bên chiếc bàn rộng đặt bốn chiếc ghế hoa hồng[2].
Ngồi từ trái qua phải đều là những nhân vật có thể tráo trở thất thường, chỉ duy nhất chỗ ngồi cho khách là trống không.
Thịnh Tuy dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ cái có cái không.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nếu là lúc bình thường anh đã sớm mất kiên nhẫn, hôm nay là ngoại lệ.
Nhưng bạn của anh đã đợi đến sốt ruột, đại sứ trú tại nước ngoài Bạch An Hiền là người đầu tiên không ngồi tiếp được nữa.
Anh nói như gió, giọng to mà tốc độ nói cũng nhanh, song vì có bệnh phổi nên nói chưa được nửa câu đã ho: "Nhị gia, nửa ngày rồi mà chúng ta chưa lên món, hoá ra còn có khách quý chưa đến à?"
Thịnh Tuy gật đầu: "Chắc em ấy còn ở trên đường, lên món sớm quá sợ thức ăn sẽ nguội."
Chu Kiều Nguyệt sờ vòng hoa theo thói quen, rồi nói móc một câu: