Sau khi mất nụ hôn thứ hai, không khó để thấy Jeon Jungkook đã bắt đầu biết thủ thân hơn. Cũng không phải là làm cái gì lố lăng. Chỉ đơn giản là không có làm 'gối ôm xịn' cho Taehyung ôm nữa. Cũng hạn chế lại gần hắn trong vòng 16m50. Taehyung không vì vậy mà tỏ ra buồn phiền hay ân hận tột độ. Thật ra nhìn vẻ mặt dè chừng của Jungkook, hắn ngồi cười một mình cả ngày cũng không thành vấn đề.
Một tuần sau, vết thương trên vai hắn đã hồi phục hoàn toàn. Có thể cử động bình thường như trước, sức khỏe ổn định. Ngày ra viện, Taehyung được về nhà nghỉ ngơi một ngày. Hắn nghĩ sẽ được tranh thủ nghỉ ngơi một bữa, ai ngờ khi vừa mở cửa nhà ra, núi rác bên trong thiếu điều muốn đem hắn chôn sống.
"Kim Seokjin!" Ai đó ở trong nhà giật bắn khi nghe gọi tên cúng cơm của mình. Hớt hải chạy ra.
"Gì gì? Ai đó? Taehyung? Không ở viện nữa sao?"
Taehyung tiện chân đá túi rác dưới chân sang một bên để lấy đường đi vào trong nhà. Tay xoa xoa mũi.
"Nhà đã nhỏ rồi, cậu còn có dã tâm biến nó thành bãi rác sao?"
Seokjin gãi đầu cười khì.
"Cậu thông cảm đi. Mấy hôm rồi tôi thức đêm làm báo cáo. Chưa kịp dọn."
"Hừm. Cậu làm cái gì mà nợ báo cáo mấy tháng liền?"
Nghe tới đây Seokjin chỉ cười trừ. Đâu có bị thiểu năng lại đi nói mình ham vui, tối nào cũng cùng đồng nghiệp nam đi ăn đi uống.
Thấy Taehyung đi lại ngồi trên giường, Seokjin cũng giở thói nhiều chuyện chạy lại hóng hớt.
"Này, cậu với Jeon thiếu sao rồi?"
Taehyung đen mặt.
"Cậu có vẻ quan tâm?"
"Quan tâm chứ! Tôi đang tò mò, không biết người như cậu thì đè Jeon thiếu kiểu gì."
Taehyung quay sang động thủ, dùng tay đánh vào ngay sau ót của Seokjin.
"Tôi không biết cậu hứng thú chuyện này đến mức nào. Tôi chỉ biết nếu cậu không lo mặc nốt cái áo sơmi để đi làm thì chắc chắn muộn giờ!"
Lúc này Seokjin mới nhìn lại đồng hồ rồi la toáng lên.
"Thôi chết! Lại bị boss xử tử cho xem!"
.
Cùng lúc đó tại Jeon gia, Jungkook cũng vừa mới về đến nhà. Đúng là ở bệnh viện chẳng có gì sung sướng cả. Về đến nhà mới chính là thiên đường. Cậu rẽ vào bếp, bắt gặp Jo đang ngồi dùng bữa sáng trên bàn. Cậu không nhanh không chậm thở ra một hơi.
"Nè, sáng nay nhà có gì ăn được anh mang hết lên phòng giúp tôi. Tôi đói quá."
Không đợi Jo trả lời, Jungkook đã lập tức xoay người đi về phòng."Cái thằng nhóc này!"Năm phút sau, Jo đã có mặt trước cửa phòng Jungkook. Còn kéo theo một cái xe đẩy. Bên trên đúng như lời Jungkook yêu cầu, tất cả món điểm tâm của Jeon gia sáng nay."Anh mang vào đây đi!"Jo đẩy điểm tâm vào thì nhìn thấy Jungkook đang ngồi trên cái ghế nệm xoay giữa phòng và ôm một cái gối hình xe hơi. Cậu đạp chân vào thành giường, lấy đà để ghế xoay một vòng rồi dừng lại trước mặt Jo. Dùng nét mặt khó miêu tả gặng hỏi."Nè, tôi nhớ không lầm anh thân với Kim Taehyung đúng không?"Jo có hơi sững người vì bị hỏi cung đột ngột."Ừm.. cũng tạm được. Mà cậu hỏi để làm gì?"Jungkook hừ một tiếng, làm mặt lạnh."Anh ta đã bao giờ có bạn gái chưa?"Jo kinh hãi lần 1."Hả? Cậu hỏi như vậy để làm gì?""Hừ! Anh chỉ có quyền trả lời. Cấm được hỏi."Jo hít sâu một hơi, khoanh tay trước ngực."Tại sao tôi lại không được hỏi?"Jungkook nghiến răng."Không hỏi là không hỏi. Không đàm phán.""Okay! Thế thì tôi không trả lời!"Jo bày ra vẻ mặt ta đây có giá, lơ lơ chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc đó tức thì Jungkook vươn tay túm lưng quần hắn giật ngược trở lại."Anh đứng im. Tôi nói cho anh biết, anh mà không nói, tôi sẽ đi báo cáo anh hai rằng tháng trước anh để con Husky nhà hàng xóm sang đây ị bậy vào hồ bơi của anh tôi!"Jo lại hít sâu."Làm sao cậu biết vậy?"Jeon Jungkook hí hửng nhún vai."Có cái gì tôi không biết? Rồi đó, anh trả lời câu hỏi của tôi được chưa?""Hừ! Tất nhiên là không nói. Dù sao bây giờ đống phân đó cũng đã dọn sạch sẽ. Đại thiếu gia chắc chắn không trách phạt!""Anh...!" Jungkook giậm chân, bặm môi, trợn mắt. "Tôi đi nhảy lầu đây!"Cậu hùng hổ vứt cái gối ôm xuống sàn, sau đó đùng đùng chạy ra mở cửa ban công. Tư thế lắt lẻo vừa vắt một chân lên thành lan can vừa la."Tôi nói cho anh biết, tôi mà nhảy xuống thì anh hai tôi chắc chắn không tha cho anh! Tôi nhảy đó!"Jo ở bên trong thở dài một hơi, chậc miệng thiết nghĩ thằng nhóc này nói được chứ chẳng làm được đâu. Nhưng mà nó cứ đứng la làng như vậy, nhiều người đến thì chỉ tổ phiền phức thêm. Cuối cùng hắn đành phải bước đến, lôi Jungkook xuống."Được rồi. Tôi nói."Jungkook cười đắc ý, chớp mắt chăm chú chờ đợi